ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

SuperDreamII

New Member
ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

[video=youtube;gMyGl5ZVylw]http://www.youtube.com/watch?v=gMyGl5ZVylw&feature=related[/video]
 

Jiro Tran

Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

Em ko biết phải làm gì sau khi chết cả...8-X nhưng lúc còn sống thì không nên như vầy:

Con nấu hơi nhạt một tí thì mẹ bảo sao nhạt như nước ốc, bây giờ hơi mặn thì mẹ lại bảo nuốt không vô. "Thế mẹ muốn như thế nào?"-Con dâu cằn nhằn.

Thấy con trai vừa đi làm về người mẹ vội vàng và cơm, thức ăn vào miệng cố nuốt.
Cô con dâu giận dữ nhìn chồng.Anh bèn đi lại thử ăn một miếng, vừa đưa vào miệng thì nhổ ra ngay, và nói:

"Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, mẹ bị bệnh không ăn được mặn cơ mà!"
-"Thôi được rồi!Mẹ là mẹ anh, giỏi thì sau này tự mà nấu đi!" Cô vợ giận dữ trở về phòng.

Người chồng chỉ biết than dài buồn bã, ngậm ngùi nói với mẹ rằng:"Mẹ ạ, thôi đừng ăn nữa, để con đi chế bát mì cho mẹ."
-"Tể, có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ phải không?Có thì con cứ nói đừng để trong lòng!"
-"Thưa *** tháng sau công ty con thăng chức cho con rồi, có lẽ công việc sẽ rất bận, với lại vợ con nó muốn đi làm, cho nên..."

Người mẹ liền hiểu ngay ý của con, mẹ bảo:"Tể, đừng đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão nghe con"-giọng mẹ như đang van xin.

Người con trai trầm tư một lúc, đang tìm một lý do khác thích hợp hơn.

-"Mẹ ạ, Viện Dưỡng Lão cũng có gì không tốt đâu, con sợ vợ con nó đi làm rồi sẽ không có thời gian chăm sóc mẹ được.Ở Viện Dưỡng Lão có cái ăn, cái ở lại còn có cả người chăm sóc, như vậy không tốt hơn ở nhà bao nhiêu sao?"
"Nhưng chú A Tài chú ấy..."

Tắm xong, ăn vội bát mì, người con trai liền đi vào phòng đọc sách.Đứng đăm chiêu bên cửa sổ, lòng anh ta lại suy nghĩ miên man.Mẹ từ lúc còn trẻ đã đành cam chịu cảnh góa bụa, ngậm đắng nuốt cay, chèo chống nuôi con khôn lớn, rồi lo cho con ra nước ngoài ăn học.Nhưng mẹ không bao giờ vì vậy mà đặt điều bắt con phải hiếu thảo lại, thế mà ngược lại người vợ lại lấy chuyện hôn nhân ra đặt điều này nọ với chồng! Nên đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão hay không?Người con trai tự hỏi lòng minh và thấy có điếu gì đó hơi bất nhẫn.

-"Sống với anh nửa quãng đời còn lại là vợ anh chứ chẳng lẽ là mẹ anh sao?"-Con trai chú A Tài cứ luôn nhắc anh ta như thế.

-"Mẹ mày già rồi, sống thọ lắm thì cũng chỉ được vài năm nữa thôi, sao không lo mà phụng dưỡng mẹ đi.Đừng để đợi đến lúc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muôn nuôi mà song thân đã vãng"-Những người thân thích đều khuyên anh ta như vậy.

Người con trai không dám suy nghĩ tiếp nữa vì sợ sẽ thay đổi quyết định ban đầu.
Trời đã về chiều, những tia nắng cuối ngày hắt hiu vàng vọt, mặt trời đã sắp lặn về phía bên kia chân núi.Xa xa bên sườn núi là Viện Dưỡng Lão của hàng quý tộc.

"Đúng vậy, tốn càng nhiều tiền thì càng tốt, người con trai kia mới thấy yên tâm hơn, an ủi hơn".Khi đưa mẹ đến Viện Dưỡng Lão vừa bước vào đại sảnh đập vào mắt đầu tiên là chiếc TV to tướng 42 in đang chiếu một bộ phim vui nhộn, nhưng trên môi mọi người nụ cười dường như đã chết lịm.

Nhìn những cụ già áo quần giống nhau, kiểu tóc giống nhau đang gật gù trên những chiếc ghế so-fa, dáng vẻ buồn bã, hiu quạnh.Có cụ đang lẩm nhẩm điều gì, có cụ đang khó khăn trong động tác cúi mình nhặt những mẩu bánh rơi trên mặt đất lên ăn.Người con trai biết mẹ thích ánh sáng, nên đã chọn cho mẹ một căn phòng có đầy đủ ánh sáng.Từ cửa sổ căn phòng nhìn ra dưới bóng cây là những thảm cỏ xanh tươi.Những y tá đẩy những chiếc xe lăn đưa những người già đi dạo bộ, bốn bề không gian tĩnh lặng đến nao lòng.Nhưng dù cho hoàng hôn có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn là hôn hoàng, anh ta thở dài lòng buồn trĩu u uất.

-"***con...con về đây". Mẹ chỉ biết gật đầu.Lúc anh ta ra về mẹ vẫy vẫy tay, mồm mếu máo không còn một chiếc răng, làn môi trắng nhợt nhạt khô khan run rấy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi .Đến lúc này người con trai mới chú ý đến mái tóc đã bạc của *** khoé mắt hằn lên những nép nhăn theo năm tháng.Mẹ đã già rồi!

Ngay lúc đó trong đầu anh lại hiện về một cảnh tượng hồi còn thơ bé.Lúc đó anh ta chỉ mới 6 tuổi, mẹ có chuyện phải về quê không tiện mang theo con, nên gởi anh ta lại cho chú A Tài vài hôm.Lúc ra đi, anh ta hốt hoảng ôm chầm lấy chân mẹ không chịu buông ra, và khóc nức nở van xin mẹ:"Mẹ đừng bỏ con!Mẹ đừng đi" Cuối cùng thì mẹ đành phải mang theo anh ta đi. Anh ta ra khỏi phòng đóng cửa xong mà không dám quay đầu nhìn lại, vì sợ cái ký ức quái ác đó lại trở về.

Vừa về đến nhà đã thấy cảnh tượng vợ và mẹ vợ đang hăm hở vứt những đồ trong phòng mẹ một cách không thương tiếc.Chiếc cúp cao gần 1tấc-giải nhất cuộc thi viết văn hồi cấp 1 giành được với bài 《Mẹ tôi》, cuốn từ điển Hoa-Anh- phần quà sinh nhật đầu tiên mà mẹ dành cái ăn cái tiêu trong một tháng mua cho, và cả chai dầu phong thấp mà mẹ thường hay thoa trước khi đi ngủ nữa, không có con thoa cho *** mang vào Viện Dưỡng Lão thì có ích gì.

-"Đủ rồi, không được vứt nữa" -Người con trai giận dữ quát lớn.
-"Toàn đồ phế liệu rác rưởi này không vứt đi để lại làm gì chiếm chỗ, làm sao để đồ của tau được"-Người mẹ vợ nói không chút ngại ngùng.
-"Đúng đó, anh dọn luôn cái giường cũ kỹ, ọp ẹp kia của mẹ anh ra đi, mai em mua cho mẹ em chiếc mới khác."- Người vợ hùa theo mẹ mình
Trước mắt anh ta là một đống hình chụp hồi anh ta còn nhỏ, những tấm chụp lúc mẹ dẫn anh đi chơi ở sở thú, công viên.
-"Tất cả đều là tài sản của mẹ con không được vứt đi"
-"Thái độ của anh như vậy nghĩa là sao?Nói với mẹ em sao lớn tiếng vậy, anh phải xin lỗi mẹ em ngay!"
-"Vì sao anh cưới em thì phải yêu cả mẹ em, còn em gả cho anh lại không thể yêu được mẹ anh chứ?"

Sau cơn mưa đêm càng lạnh lẽo hơn, không gian càng yên lặng hơn, trên những con đường xơ xác lại càng thêm vắng bóng người và xe cộ lại qua.Chiếc BMW lướt đi như gió, vượt luôn đèn đỏ, băng cả làn đường vùn vụt lao như tên bay về phía sườn núi của Viện Dưỡng Lão.Dừng xe, chạy thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra.Anh ta lịm đi một lúc, mẹ ngồi đó nắn bóp đôi chân bị phong thấp, quằn quại với nỗi đau nhức.Khi thấy trên tay người con cầm chai dầu phong thấp của mình, người mẹ như được an ủi phần nào, mẹ liền bảo:-"Mẹ quên mang theo, may mà con nhớ đem đến cho mẹ".Anh ta đến và quỳ xuống bên mẹ.

"Trời đã khuya rồi, mẹ tự mình thoa cũng được, con về đi mai còn phải đi làm nữa."
Anh ta nghẹn ngào nức nở một hồi rồi khóc oà lên nói với mẹ rằng:-"*** con xin lỗi *** mẹ hãy tha thứ cho con! Mẹ hãy về nhà với con đi!"

Tp. Vũ Hán, Ngày 26/6/2007
Sưa tầm dịch
Huệ Niệm


và làm được như vầy thì càng tốt ! :)>-

Từ lúc Hòa Thượng trụ trì trả lại 2 món quà dâng cúng. Ta ngột ngạt trong người.
Thầy hỏi :
- Chị biếu ta vải, vậy chị có biết tiệm may đồ cho người già đẹp nhất ở đâu không ? chỉ giùm ta với.
- Bạch thầy! Con chỉ biết tiệm may đồ thời trang thôi. Tiệm may đồ người già con không biết
- Ủa , vậy bà cụ ở nhà không may đồ à.
- Bạch thầy, nhà con thường mua sẵn ngoài chợ ạ.
- Hèn chi !!!
Thầy lại hỏi :
- Hộp sâm chị biếu ta là loại loại gì vậy, sợ dùng không hợp
- Bạch thầy, sâm Mỹ tốt lắm, dùng cho người già thì rất phù hợp
- Giá có mắc không ?
- Dạ bạch thầy, cũng không mấy có gần triệu bạc.
- Thế có ngon không
- Dạ bạch thầy con chưa dùng thử.
- Ủa , thế chị chưa lần nào pha trà sâm này cho bà cụ ở nhà sao.
- Dạ bạch Thầy ..........
- Này nữ thí chủ ! ta mới là Hòa Thượng phàm tu. Vậy mà được được nhận bao nhiều sự cung kính của người đời, từ Phât tử chắp tay bái lạy kính cẩn lúc đến chùa và rời chùa. Rồi dệ tử thưa bẩm. Được dâng cúng đồ ăn, thức uống hai tay trân trọng . Được cúng biếu nhiều phẩm ngon đồ quí. Chúng ta biết mình chưa được quyền hưởng cái duyên đó. Nhưng tất cả là phương tiện. Cốt lõi là ái tâm và tấm lòng của Phật tử dâng lên 3 ngôi Tam bảo.
Ta hỏi chị rằng ở nhà chị đã bao giờ chắp tay lạy Cha Mẹ già chưa ? Hàng ngày có hai tay cơm bưng nước rót không ? Đi đứng nói năng thưa bẩm nhẹ nhàng không ? Mỗi dịp lễ tết hàng năm,có mua đồ ngon, vải đẹp biếu Cha Mẹ không ? Hay là !?
Phật dạy rằng ở mỗi nhà, bà Mẹ già là một Đại Bồ Tát. Mà so với Bồ Tát thì Hòa Thượng còn thua kém nhiều bậc có phải không .? Vậy là ta đâu dám hưởng cái duyên này. Nói vậy chắc chị hiểu. Hãy cho ta gửi món quà này về cho bà cụ ở nhà. Nói rằng :

Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Con có cắt thịt lột da
Cũng không báo hết bao la - ơn nầy.

Cả tối qua lịch xịch nấu nồi cháo hạt sen cho bà nội các cháu ăn. Mấy hôm rồi bà kêu khó ngủ.
Buổi tối phải thức muộn căng mùng, ghém chăn rồi xoa bóp cho bà. Tảng sáng mới vào gường thiếp đi được một lúc.
Sáng sớm trời hơi lạnh, đã lỡ ngủ ngại chả thèm dậy đắp chăn nữa. Bỗng giật mình vì thấy động trên người. Hé mắt nhìn lên, thấy lờ mờ bóng cô con dâu cả đang se sẽ choàng lên mình ta tấm chăn chiên. Gớm cái con này sao nay tốt thế. Chà bù mọi ngày mặt mũi cừ lầm lầm lì lì.

Một phút đốn ngộ. Ta chợt thức tỉnh một điều. Ở đời nhân quả nghiệp duyên có nhiều lúc nhãn tiền. Ta chợt nấc lên 3 tiếng, một tiếng khóc cho biết bao bậc sinh thành bấy lâu nay vẫn thương yêu những đứa con bất hiếu. Một tiếng khóc cho ta với nhưng sai lầm bấy lâu nay đối với cha với mẹ và một tiếng khóc cho con ta vì mẹ cha nó là hàng giả dối. Nước mắt đâu có nhiều nhưng mà sao ta thấy nó mặn chát vậy. Rồi ta bật cười lên một tiếng, một tiếng cười vui để tạ ơn ba ngôi Tam Bảo. Vì nhờ Người đã khai sáng cho lòng con đang u mê đen tối.

Vâng ! đúng một tiếng cười không lớn, không mạnh nhưng nó có dư âm.

Đúng ! ngày mai ta đã già.

Và! vẫn còn may...

Mùa Vu Lan báo hiếu năm Mậu tí
 

Jiro Tran

Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

Còn đây là lý do tại sao chúng ta phải "HIẾU" với cha mẹ:

Một thuở nọ, Thế Tôn an trụ
Xá Vệ thành Kỳ Thụ viên trung
Chư Tăng câu hội rất đông
Tính ra tới số hai muôn tám ngàn.

Lại cũng có các hàng Bồ-tát
Hội tại đây đủ mặt thường thường.
Bây giờ, Phật mới lên đường
Cùng hàng đại chúng Nam phương tiến hành.

Đáo bán lộ, đành rành mắt thấy
Núi xương khô bỏ đấy lâu đời
Thế Tôn bèn vội đến nơi
Lạy liền ba lạy rồi rơi giọt hồng.

Ðức A Nan tủi lòng ái ngại
Chẳng hiểu sao Phật lạy đống xương?
Vội vàng xin Phật dạy tường
Thầy là Từ Phụ ba phương, bốn loài

Ai ai cũng kính Thầy dường ấy
Cớ sao Thầy lại lạy xương khô?
Phật rằng: Trong các môn đồ,
Ngươi là đệ tử đứng đầu dày công

Bởi chưa biết đục trong cho rõ
Nên vì ngươi, ta tỏ đuôi đầu:
Ðống xương dồn dập bấy lâu
Cho nên trong đó biết bao cốt hài

Chắc cũng có ông bà cha mẹ
Hoặc thân ta hoặc kẻ ta sanh
Luân hồi sanh tử, tử sanh
Lục thân đời trước thi hài còn đây

Ta lễ bái kính người tiền bối
Và ngậm ngùi vì nhớ kiếp xưa
Ðống xương hỗn tạp chẳng vừa
Không phân trai gái bỏ bừa khó coi

Ngươi chịu khó xét soi cho kỹ
Phân làm hai, bên nữ bên nam
Ðể cho phân biệt cốt phàm
Không còn lộn lạo nữ nam chất chồng.

Ðức A Nan trong lòng tha thiết
Biết làm sao phân biệt khỏi sai
Ngài bèn xin Phật chỉ bày
Vì khó chọn lựa gái trai lúc này

Còn sanh tiền dễ bề sắp đặt
Cách đứng đi ăn mặc phân minh
Chớ khi rã xác tiêu hình
Xương ai như nấy khó nhìn khó phân.

Phật mới bảo: A Nan nên biết
Xương nữ nam phân biệt rõ ràng
Ðàn ông xương trắng nặng hoằng
Ðàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.

Ngươi có biết cớ chi đen nhẹ?
Bởi đàn bà sanh đẻ mà ra
Sanh con ba đấu huyết ra
Tám hộc, bốn đấu sữa hòa nuôi con

Vì cớ ấy hao mòn thân thể
Xương đàn bà đen nhẹ hơn trai.
A Nan nghe vậy bi ai
Xót thương cha mẹ công dày dưỡng sanh.

Bèn cầu Phật thi ân dạy bảo
Phương pháp nào báo hiếu song thân?
Thế Tôn mới bảo lời rằng:
Vì ngươi, ta sẽ phân trần, khá nghe!

Thân đàn bà nhiều bề cực nhọc
Sanh đặng con thập ngoạt cưu mang
Tháng đầu, thai đậu tợ sương
Mai chiều gìn giữ sợ tan bất thường.

Tháng thứ nhì dường như sữa đặc
Tháng thứ ba như cục huyết ngưng
Bốn tháng đã tượng ra hình
Năm tháng ngũ thể hiện sinh rõ ràng.

Tháng thứ sáu lục căn đều đủ
Bảy tháng thì đủ bộ cốt xương
Lại thêm đủ lỗ chân lông
Cộng chung đến số tám muôn bốn ngàn.

Tháng thứ tám hoàn toàn tạng phủ
Chín tháng thì đầy đủ vóc hình
Mười tháng thì đến kỳ sinh
Nếu con hiếu thuận xuôi mình ra luôn.

Bằng ngỗ nghịch làm buồn thân mẫu
Nó vẫy vùng, đạp quấu lung tung
Làm cho cha mẹ hãi hùng
Sự đau, sự khổ, khôn cùng tỏ phân

Khi sản xuất muôn phần an lạc
Cũng ví như được bạc, được vàng.

Thế Tôn lại bảo A Nan:
Ơn cha nghĩa mẹ mười phần phải tin.

Ðiều thứ nhứt: giữ gìn thai giáo
Mười tháng trường châu đáo mọi bề.

Thứ hai: sanh đẻ gớm ghê
Chịu đau chịu khổ mỏi mê trăm phần.

Ðiều thứ ba: thâm ân nuôi dưỡng
Cực đến đâu bền vững chẳng lay.

Thứ tư: ăn đắng uống cay
Ðể dành bùi ngọt đủ đầy cho con.

Ðiều thứ năm: lại còn khi ngủ
Ướt mẹ nằm, khô ráo phần con.

Thứ sáu : bú sữa nhai cơm
Miễn con no ấm chẳng nhờm chẳng ghê.

Ðiều thứ bảy: không chê ô uế
Giặt đồ dơ của trẻ không phiền.

Thứ tám: chẳng nỡ chia riêng
Nếu con đi vắng cha phiền, mẹ lo.

Ðiều thứ chín: miễn con sung sướng
Dầu phải mang nghiệp chướng cũng cam
Tính sao có lợi thì làm
Chẳng màng tội lỗi, bị giam, bị cầm.

Ðiều thứ mười: chẳng ham trau chuốt
Dành cho con các cuộc thanh nhàn
Thương con như ngọc như vàng
Ơn cha nghĩa mẹ sánh bằng Thái Sơn.

Phật lại bảo: A Nan nên biết,
Trong chúng-sanh tuy thiệt phẩm người
Mười phần mê muội cả mười
Không tường ơn trọng đức dày song thân.

Chẳng kính mến quên ơn trái đức
Không xót thương dưỡng dục cù lao
Ấy là bất hiếu mạc giao
Vì những người ấy đời nào nên thân.

Mẹ sanh con cưu mang mười tháng
Cực khổ dường gánh nặng trên vai
Uống ăn chẳng đặng vì thai
Cho nên thân thể hình hài kém suy.

Khi sanh sản hiểm nguy chi xiết
Sanh đặng rồi tinh huyết dầm dề
Ví như thọc huyết trâu dê
Nhất sanh thập tử nhiều bề gian nan.

Con còn nhỏ phải lo săn sóc
Ăn đắng cay, bùi ngọt phần con
Phải tắm phải giặt rửa trôn
Biết rằng dơ dáy, mẹ không ngại gì.

Nằm phía ướt, con nằm phía ráo
Sợ cho con ướt áo, ướt chăn
Hoặc khi ghẻ chóc khắp thân
Ắt con phải chịu trăm phần thảm thương.

Trọn ba năm bú nương sữa mẹ
Thân gầy mòn nào nệ với con
Khi con vừa được lớn khôn
Cha mẹ dạy bảo cho con vỡ lòng.

Cho đi học mở thông trí huệ
Dựng vợ chồng có thế làm ăn
Ước mong con được nên thân
Dầu cho cha mẹ cơ bần quản chi.

Con đau ốm tức thì lo chạy
Dầu tốn hao đến mấy cũng đành
Khi con căn bệnh đặng lành
Thì cha mẹ mới an thần định tâm.

Công dưỡng dục sánh bằng non biển
Cớ sao con chẳng biết ơn này
Hoặc khi lầm lỗi bị rầy
Chẳng tuân thì chớ, lại bày ngỗ ngang.

Hỗn cha mẹ, phùng mang trợn mắt
Khinh trưởng huynh, nộ nạt thê nhi
Bà con chẳng kể ra chi
Không tuân sư phụ, lễ nghi chẳng tường.

Lời dạy bảo song đường không kể
Tiếng khuyên răn anh chị chẳng màng
Trái ngang chống báng mọi đàng
Ra vào lui tới mắng càn người trên.

Vì lỗ mãng tánh quen càn bướng
Chẳng kể lời trưởng thượng dạy răn
Lớn lên theo thói hung hăng
Ðã không nhẫn nhịn, lại càng hành hung.

Bỏ bạn lành, theo cùng chúng dữ
Nết tập quen, làm sự trái ngang
Nghe lời dụ dỗ quân hoang
Bỏ cha bỏ mẹ trốn sang quê người.

Trước còn tập theo thời theo thế
Thân lập thân, tìm kế sanh nhai
Hoặc đi buôn bán kiếm lời
Hoặc vào quân lính với đời lập công.

Vì ràng buộc đồn công mối nợ
Hoặc trở ngăn vì vợ, vì con
Quên cha, quên mẹ tình thâm
Quên xứ, quên sở, lâu năm không về.

Ấy là nói những người có chí
Chớ phần nhiều du hí mà thôi
Sau khi phá hết của rồi
Phải tìm phương kế kiếm đôi đồng xài.

Theo trộm cướp, hoặc là bài bạc
Phạm tội hình, tù rạc phải vương
Hoặc khi mang bệnh giữa đường
Không người nuôi dưỡng, bỏ thân ngoài đồng.

Hay tin dữ bà con cô bác
Cùng mẹ cha xao xác buồn rầu
Thương con than khóc âu sầu
Có khi mang bịnh đui mù vấn vương.

Hoặc bịnh nặng vì thương quá lẽ
Phải bỏ mình làm quỉ giữ hồn
Hoặc nghe con chẳng lo lường
Trà đình tửu điếm phố phường ngao du.

Cứ mải miết với đồng bất chính
Chẳng mấy khi thần tỉnh mộ khang
Làm cho cha mẹ than van
Sanh con bất hiếu phải mang tiếng đời.

Hoặc cha mẹ đến hồi già yếu
Không ai nuôi thốn thiếu mọi điều
Ốm đau đói rách kêu rêu
Con không cấp dưỡng, bỏ liều chẳng thương.

Phận con gái còn nương cha mẹ
Thì có lòng hiếu đễ thuận hòa
Cần lao phục dịch trong nhà
Dễ sai, dễ khiến hơn là nam nhi.

Song đến lúc, tùng phu xuất giá
Lo bên chồng chẳng sá bên mình
Trước còn lai vãng đến thăm
Lần lần nguội lạnh biệt tăm biệt nhàn.

Quên dưỡng dục song thân ân trọng
Không nhớ công mang nặng đẻ đau
Chẳng lo báo bổ cù lao
Làm cho cha mẹ buồn rầu thảm thay!

Nếu cha mẹ la rầy quở mắng
Trở sanh lòng hờn giận chẳng kiêng
Chớ chi chồng đánh liên miên
Thì cam lòng chịu chẳng phiền chẳng than.

Tội bất hiếu lưỡng ban nam nữ
Nói không cùng nghiệp dữ phải mang
Nghe Phật chỉ rõ mọi đàng
Trong hàng đại chúng lòng càng thảm thay.

Gieo xuống đất, lấy cây lấy củi
Ðập vào mình, vào mũi, vào hông
Làm cho các lỗ chân lông
Thảy đều rướm máu ướt đầm cả thân.

Ðến hôn mê tâm thần bất định
Một giây lâu mới tỉnh than rằng:
Bọn con quả thật tội nhân
Xưa nay chẳng rõ, không hơn người mù.

Nay tỏ ngộ biết bao lầm lạc
Ruột gan dường như nát như tan
Tội tình khó nỗi than van
Làm sao trả đặng muôn ngàn ân sâu.

Trước Phật tiền, ai cầu trần tố
Xin Thế Tôn mẫn cố bi lân
Làm sao báo đáp thù ân
Tỏ lòng hiếu thuận song thân của mình?

Phật bèn dùng phạm thanh sáu món
Phân tỏ cùng đại chúng lắng nghe:
Ân cha, nghĩa mẹ nặng nề
Không phương báo đáp cho vừa sức đâu.

Ví có người ân sâu dốc trả
Cõng mẹ cha tất cả hai vai
Giáp Tu Di núi chẳng sai
Ðến trăm ngàn kiếp ân kia chưa vừa.

Ví có người gặp cơn đói rét
Nuôi song thân dâng hết thân này
Xương nghiền thịt nát phân thây
Trải trăm ngàn kiếp ân đây chưa đồng.

Ví có người vì công sanh dưỡng
Tự tay mình khoét thủng song ngươi
Chịu thân mù tối như vầy
Ðến trăm ngàn kiếp ơn này thấm đâu.

Ví có người cầm dao thật bén
Mổ bụng ra rút hết tâm can
Huyết ra khắp đất chẳng than
Ðến trăm ngàn kiếp thâm ân đâu bằng.

Ví có người dùng ngàn mũi nhọn
Ðâm vào mình bất luận chỗ nào
Tuy là sự khó biết bao
Trải trăm ngàn kiếp không sao đáp đền.

Ví có người vì công dưỡng dục
Tự treo mình, cúng Phật thế đèn
Cứ treo như vậy trọn năm
Trải trăm ngàn kiếp ân thâm chưa đền.

Ví có người xương nghiền ra mỡ
Hoặc dùng dao chặt bửa thân mình
Xương tan, thịt nát chẳng phiền
Ðến trăm ngàn kiếp ơn trên chưa đồng.

Ví có người vì công dưỡng dục
Nuốt sắt nóng thấu ruột thấu gan
Làm cho thân thể tiêu tan
Ðến trăm ngàn kiếp thâm ân chưa đền.

Nghe Phật nói thảy đều kinh khủng
Giọt lệ tràn khó nỗi cấm ngăn
Ðồng thanh bạch Phật lời rằng:
Làm sao trả đặng ân thâm song đường?

Phật mới bảo các hàng Phật tử:
Phải lắng nghe ta chỉ sau này
Các ngươi muốn đáp ơn dày
Phải nên biên chép Kinh đây lưu truyền.

Vì cha mẹ trì chuyên phúng tụng
Cùng ăn năn những tội lỗi xưa
Cúng dường Tam Bảo sớm trưa
Cùng là tu phước, chẳng chừa món chi.

Rằm tháng Bảy đến kỳ Tự Tứ
Thập phương Tăng đều dự lễ này
Sắm sanh lễ vật đủ đầy
Chờ giờ câu hội đặt bày cúng dâng.

Ðặng cầu nguyện song đường trường thọ
Hoặc sanh về Tịnh Ðộ an nhàn
Ấy là báo đáp thù ân
Sanh thành dưỡng dục song thân của mình.

Mình cần phải tụng Kinh lạy Phật
Pháp Tam Quy, bậc nhất giới trai
Những lời ta dạy hôm nay
Các ngươi nhớ lấy từ đây phụng hành.

Ðược như vậy mới là khỏi tội
Bằng chẳng thì ngục tối phải sa
Trong năm đại tội kể ra
Bất hiếu thứ nhứt, thật là trọng thay.

Sau khi chết, bị đày vào ngục
Ngũ Vô Gián cũng gọi A Tỳ
Ngục này trong núi Thiết Vi
Vách phên bằng sắt vây quanh bốn bề.

Trong ngục này hằng ngày lửa cháy
Ðốt tội nhân hết thảy thành than
Có lò nấu sắt cho tan
Rót vào trong miệng tội cang hành hình.

Vì bất hiếu nên mình thọ khổ
Lột thịt ra máu đổ tràn lan
Lại có chó sắt cắn gan
Phun ra khói lửa đốt đoàn tội nhân.

Ở trong ngục có giường bằng sắt
Bắt tội nhơn nằm khắp đó xong
Rồi cho một ngọn lửa hồng
Nướng quay chúng nó da phồng thịt phao.

Móc bằng sắt thương đao gươm giáo
Trên không trung đổ tháo như mưa
Gặp ai chém nấy chẳng chừa
Làm cho thân thể nát nhừ như tương.

Những hình phạt vô phương kể hết
Mỗi ngục đều có cách trị riêng
Như là xe sắt phân thây
Chim ưng mổ bụng, trâu cày lưỡi lê.

Nếu mà đặng chết liền đã đỡ
Vì nghiệp duyên không nỡ hành thân
Ngày đêm chết sống muôn lần
Ðến trăm ngàn kiếp không ngừng một giây.

Sự hành phạt tại A Tỳ ngục
Rất nặng nề ngỗ nghịch song thân
Chúng ngươi đều phải ân cần
Thừa hành các việc phân trần khoảng trên.

Nhứt là phải Kinh nầy in chép
Truyền bá ra cho khắp Ðông Tây
Như ai chép một quyển nầy
Ví bằng đặng thấy một vì Thế Tôn.

Nếu in được ngàn muôn quyển ấy
Thì cũng bằng thấy Phật vạn thiên
Do theo nguyện lực tùy duyên
Chư Phật ủng hộ y như sở nguyền.

Cha mẹ đặng xa miền khốc lãnh
Lại hóa sanh về cõi thiên cung
Khi lời Phật giảng vừa xong
Khắp trong tứ chúng một lòng kính vâng.

Lại phát nguyện thà thân này nát
Ra bụi tro muôn kiếp chẳng nài
Dầu cho kéo lưỡi trâu cày
Đến trăm ngàn kiếp lời Thầy không quên.

Ví như bị bá thiên đao kiếm
Khắp thân này đâm chém phanh thây
Hoặc như lưỡi trói thân này
Trải trăm ngàn kiếp lời thầy chẳng sai.

Dẫu thân này bị cưa bị chặt
Phân chia ra muôn đoạn rã rời
Đến trăm ngàn kiếp như vầy
Chúng con cũng chẳng trái lời thầy khuyên.

Ðức A Nan kiền thiền đảnh lễ
Cầu Thế Tôn đặt để hiệu kinh
Ngày sau truyền bá chúng-sanh
Dễ bề phúng tụng kiên tinh tu hành

Phật mới bảo: A Nan nên biết
Quyển Kinh này quả thiệt cao xa
Ðặt tên "BÁO HIẾU MẸ CHA"
Cùng là "ÂN TRỌNG" thật là chơn kinh.

Các ngươi phải giữ gìn châu đáo
Ðặng đời sau, y giáo phụng hành.
Sau khi Phật dạy đành rành
Bốn hàng Phật tử rất mừng rất vui

Thảy một lòng vâng theo lời Phật
Và kính thành tin chắc vẹn tuyền
Ðồng nhau trở lại Phật tiền
Nhất tâm đảnh lễ, rồi liền lui ra.

*********************************************

Nãy giờ toàn spam chuyện "nhảm nhí" hy vọng bác chủ thread và bác P.T.B.Hằng lượng thứ... ^:)^
 

vu_vantien

Well-Known Member
tks bác chủ topic rất nhiều ạ, em coi 1 lèo hết luôn xong xúc động ko biết nói j hơn nữa :).
 

haidoco

Active Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

VIDEO hay quá ,tks bác ,em muốn dow video này mà không dow đc trên yuotbe bác nào có đường linhk khác cho em xin
 

mdk

Active Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

Chia sẻ link MF cho các bạn nào cần, chút info của file:
General
Format : MPEG-4
Format profile : Base Media / Version 2
Codec ID : mp42
File size : 311 MiB
Duration : 1h 32mn
Overall bit rate mode : Variable
Overall bit rate : 467 Kbps
Encoded date : UTC 2012-04-11 15:15:08
Tagged date : UTC 2012-04-11 15:15:08
gsst : 0
gstd : 5579568
gssd : B2A77FDC9HH1349410680050291
gshh : o-o---preferred---sn-42u-nbo6---v22---lscache6.c.youtube.com

Video
ID : 1
Format : AVC
Format/Info : Advanced Video Codec
Format profile : [email protected]
Format settings, CABAC : No
Format settings, ReFrames : 1 frame
Format settings, GOP : M=1, N=30
Codec ID : avc1
Codec ID/Info : Advanced Video Coding
Duration : 1h 32mn
Bit rate : 368 Kbps
Maximum bit rate : 1 453 Kbps
Width : 640 pixels
Height : 360 pixels
Display aspect ratio : 16:9
Frame rate mode : Constant
Frame rate : 29.970 fps
Color space : YUV
Chroma subsampling : 4:2:0
Bit depth : 8 bits
Scan type : Progressive
Bits/(Pixel*Frame) : 0.053
Stream size : 245 MiB (79%)
Tagged date : UTC 2012-04-11 15:15:10

Audio
ID : 2
Format : AAC
Format/Info : Advanced Audio Codec
Format profile : LC
Codec ID : 40
Duration : 1h 32mn
Bit rate mode : Variable
Bit rate : 96.0 Kbps
Maximum bit rate : 144 Kbps
Channel(s) : 2 channels
Channel positions : Front: L R
Sampling rate : 44.1 KHz
Compression mode : Lossy
Stream size : 63.8 MiB (21%)
Title : IsoMedia File Produced by Google, 5-11-2011
Encoded date : UTC 2012-04-11 15:15:09
Tagged date : UTC 2012-04-11 15:15:10

link mediafire:
DieuCanLamSauKhiChet.mp4.001
DieuCanLamSauKhiChet.mp4.002
 

SuperDreamII

New Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

VIDEO hay quá ,tks bác ,em muốn dow video này mà không dow đc trên yuotbe bác nào có đường linhk khác cho em xin

Mình vẫn tải dc bình thường mà bạn , bạn nên dung FF và IDm bản mới nhất nhá \:D/
 

anh0424

Active Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

PHAN THỊ BÍCH HẰNG cùng quê với em :D
mẹ em tin lắm. em thì ko biết thật không :D
 

ngocthanh8106

New Member
Re: Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

Em ko biết phải làm gì sau khi chết cả...8-X nhưng lúc còn sống thì không nên như vầy:

Con nấu hơi nhạt một tí thì mẹ bảo sao nhạt như nước ốc, bây giờ hơi mặn thì mẹ lại bảo nuốt không vô. "Thế mẹ muốn như thế nào?"-Con dâu cằn nhằn.

Thấy con trai vừa đi làm về người mẹ vội vàng và cơm, thức ăn vào miệng cố nuốt.
Cô con dâu giận dữ nhìn chồng.Anh bèn đi lại thử ăn một miếng, vừa đưa vào miệng thì nhổ ra ngay, và nói:

"Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, mẹ bị bệnh không ăn được mặn cơ mà!"
-"Thôi được rồi!Mẹ là mẹ anh, giỏi thì sau này tự mà nấu đi!" Cô vợ giận dữ trở về phòng.

Người chồng chỉ biết than dài buồn bã, ngậm ngùi nói với mẹ rằng:"Mẹ ạ, thôi đừng ăn nữa, để con đi chế bát mì cho mẹ."
-"Tể, có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ phải không?Có thì con cứ nói đừng để trong lòng!"
-"Thưa *** tháng sau công ty con thăng chức cho con rồi, có lẽ công việc sẽ rất bận, với lại vợ con nó muốn đi làm, cho nên..."

Người mẹ liền hiểu ngay ý của con, mẹ bảo:"Tể, đừng đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão nghe con"-giọng mẹ như đang van xin.

Người con trai trầm tư một lúc, đang tìm một lý do khác thích hợp hơn.

-"Mẹ ạ, Viện Dưỡng Lão cũng có gì không tốt đâu, con sợ vợ con nó đi làm rồi sẽ không có thời gian chăm sóc mẹ được.Ở Viện Dưỡng Lão có cái ăn, cái ở lại còn có cả người chăm sóc, như vậy không tốt hơn ở nhà bao nhiêu sao?"
"Nhưng chú A Tài chú ấy..."

Tắm xong, ăn vội bát mì, người con trai liền đi vào phòng đọc sách.Đứng đăm chiêu bên cửa sổ, lòng anh ta lại suy nghĩ miên man.Mẹ từ lúc còn trẻ đã đành cam chịu cảnh góa bụa, ngậm đắng nuốt cay, chèo chống nuôi con khôn lớn, rồi lo cho con ra nước ngoài ăn học.Nhưng mẹ không bao giờ vì vậy mà đặt điều bắt con phải hiếu thảo lại, thế mà ngược lại người vợ lại lấy chuyện hôn nhân ra đặt điều này nọ với chồng! Nên đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão hay không?Người con trai tự hỏi lòng minh và thấy có điếu gì đó hơi bất nhẫn.

-"Sống với anh nửa quãng đời còn lại là vợ anh chứ chẳng lẽ là mẹ anh sao?"-Con trai chú A Tài cứ luôn nhắc anh ta như thế.

-"Mẹ mày già rồi, sống thọ lắm thì cũng chỉ được vài năm nữa thôi, sao không lo mà phụng dưỡng mẹ đi.Đừng để đợi đến lúc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muôn nuôi mà song thân đã vãng"-Những người thân thích đều khuyên anh ta như vậy.

Người con trai không dám suy nghĩ tiếp nữa vì sợ sẽ thay đổi quyết định ban đầu.
Trời đã về chiều, những tia nắng cuối ngày hắt hiu vàng vọt, mặt trời đã sắp lặn về phía bên kia chân núi.Xa xa bên sườn núi là Viện Dưỡng Lão của hàng quý tộc.

"Đúng vậy, tốn càng nhiều tiền thì càng tốt, người con trai kia mới thấy yên tâm hơn, an ủi hơn".Khi đưa mẹ đến Viện Dưỡng Lão vừa bước vào đại sảnh đập vào mắt đầu tiên là chiếc TV to tướng 42 in đang chiếu một bộ phim vui nhộn, nhưng trên môi mọi người nụ cười dường như đã chết lịm.

Nhìn những cụ già áo quần giống nhau, kiểu tóc giống nhau đang gật gù trên những chiếc ghế so-fa, dáng vẻ buồn bã, hiu quạnh.Có cụ đang lẩm nhẩm điều gì, có cụ đang khó khăn trong động tác cúi mình nhặt những mẩu bánh rơi trên mặt đất lên ăn.Người con trai biết mẹ thích ánh sáng, nên đã chọn cho mẹ một căn phòng có đầy đủ ánh sáng.Từ cửa sổ căn phòng nhìn ra dưới bóng cây là những thảm cỏ xanh tươi.Những y tá đẩy những chiếc xe lăn đưa những người già đi dạo bộ, bốn bề không gian tĩnh lặng đến nao lòng.Nhưng dù cho hoàng hôn có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn là hôn hoàng, anh ta thở dài lòng buồn trĩu u uất.

-"***con...con về đây". Mẹ chỉ biết gật đầu.Lúc anh ta ra về mẹ vẫy vẫy tay, mồm mếu máo không còn một chiếc răng, làn môi trắng nhợt nhạt khô khan run rấy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi .Đến lúc này người con trai mới chú ý đến mái tóc đã bạc của *** khoé mắt hằn lên những nép nhăn theo năm tháng.Mẹ đã già rồi!

Ngay lúc đó trong đầu anh lại hiện về một cảnh tượng hồi còn thơ bé.Lúc đó anh ta chỉ mới 6 tuổi, mẹ có chuyện phải về quê không tiện mang theo con, nên gởi anh ta lại cho chú A Tài vài hôm.Lúc ra đi, anh ta hốt hoảng ôm chầm lấy chân mẹ không chịu buông ra, và khóc nức nở van xin mẹ:"Mẹ đừng bỏ con!Mẹ đừng đi" Cuối cùng thì mẹ đành phải mang theo anh ta đi. Anh ta ra khỏi phòng đóng cửa xong mà không dám quay đầu nhìn lại, vì sợ cái ký ức quái ác đó lại trở về.

Vừa về đến nhà đã thấy cảnh tượng vợ và mẹ vợ đang hăm hở vứt những đồ trong phòng mẹ một cách không thương tiếc.Chiếc cúp cao gần 1tấc-giải nhất cuộc thi viết văn hồi cấp 1 giành được với bài 《Mẹ tôi》, cuốn từ điển Hoa-Anh- phần quà sinh nhật đầu tiên mà mẹ dành cái ăn cái tiêu trong một tháng mua cho, và cả chai dầu phong thấp mà mẹ thường hay thoa trước khi đi ngủ nữa, không có con thoa cho *** mang vào Viện Dưỡng Lão thì có ích gì.

-"Đủ rồi, không được vứt nữa" -Người con trai giận dữ quát lớn.
-"Toàn đồ phế liệu rác rưởi này không vứt đi để lại làm gì chiếm chỗ, làm sao để đồ của tau được"-Người mẹ vợ nói không chút ngại ngùng.
-"Đúng đó, anh dọn luôn cái giường cũ kỹ, ọp ẹp kia của mẹ anh ra đi, mai em mua cho mẹ em chiếc mới khác."- Người vợ hùa theo mẹ mình
Trước mắt anh ta là một đống hình chụp hồi anh ta còn nhỏ, những tấm chụp lúc mẹ dẫn anh đi chơi ở sở thú, công viên.
-"Tất cả đều là tài sản của mẹ con không được vứt đi"
-"Thái độ của anh như vậy nghĩa là sao?Nói với mẹ em sao lớn tiếng vậy, anh phải xin lỗi mẹ em ngay!"
-"Vì sao anh cưới em thì phải yêu cả mẹ em, còn em gả cho anh lại không thể yêu được mẹ anh chứ?"

Sau cơn mưa đêm càng lạnh lẽo hơn, không gian càng yên lặng hơn, trên những con đường xơ xác lại càng thêm vắng bóng người và xe cộ lại qua.Chiếc BMW lướt đi như gió, vượt luôn đèn đỏ, băng cả làn đường vùn vụt lao như tên bay về phía sườn núi của Viện Dưỡng Lão.Dừng xe, chạy thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra.Anh ta lịm đi một lúc, mẹ ngồi đó nắn bóp đôi chân bị phong thấp, quằn quại với nỗi đau nhức.Khi thấy trên tay người con cầm chai dầu phong thấp của mình, người mẹ như được an ủi phần nào, mẹ liền bảo:-"Mẹ quên mang theo, may mà con nhớ đem đến cho mẹ".Anh ta đến và quỳ xuống bên mẹ.

"Trời đã khuya rồi, mẹ tự mình thoa cũng được, con về đi mai còn phải đi làm nữa."
Anh ta nghẹn ngào nức nở một hồi rồi khóc oà lên nói với mẹ rằng:-"*** con xin lỗi *** mẹ hãy tha thứ cho con! Mẹ hãy về nhà với con đi!"

Tp. Vũ Hán, Ngày 26/6/2007
Sưa tầm dịch
Huệ Niệm


và làm được như vầy thì càng tốt ! :)>-

Từ lúc Hòa Thượng trụ trì trả lại 2 món quà dâng cúng. Ta ngột ngạt trong người.
Thầy hỏi :
- Chị biếu ta vải, vậy chị có biết tiệm may đồ cho người già đẹp nhất ở đâu không ? chỉ giùm ta với.
- Bạch thầy! Con chỉ biết tiệm may đồ thời trang thôi. Tiệm may đồ người già con không biết
- Ủa , vậy bà cụ ở nhà không may đồ à.
- Bạch thầy, nhà con thường mua sẵn ngoài chợ ạ.
- Hèn chi !!!
Thầy lại hỏi :
- Hộp sâm chị biếu ta là loại loại gì vậy, sợ dùng không hợp
- Bạch thầy, sâm Mỹ tốt lắm, dùng cho người già thì rất phù hợp
- Giá có mắc không ?
- Dạ bạch thầy, cũng không mấy có gần triệu bạc.
- Thế có ngon không
- Dạ bạch thầy con chưa dùng thử.
- Ủa , thế chị chưa lần nào pha trà sâm này cho bà cụ ở nhà sao.
- Dạ bạch Thầy ..........
- Này nữ thí chủ ! ta mới là Hòa Thượng phàm tu. Vậy mà được được nhận bao nhiều sự cung kính của người đời, từ Phât tử chắp tay bái lạy kính cẩn lúc đến chùa và rời chùa. Rồi dệ tử thưa bẩm. Được dâng cúng đồ ăn, thức uống hai tay trân trọng . Được cúng biếu nhiều phẩm ngon đồ quí. Chúng ta biết mình chưa được quyền hưởng cái duyên đó. Nhưng tất cả là phương tiện. Cốt lõi là ái tâm và tấm lòng của Phật tử dâng lên 3 ngôi Tam bảo.
Ta hỏi chị rằng ở nhà chị đã bao giờ chắp tay lạy Cha Mẹ già chưa ? Hàng ngày có hai tay cơm bưng nước rót không ? Đi đứng nói năng thưa bẩm nhẹ nhàng không ? Mỗi dịp lễ tết hàng năm,có mua đồ ngon, vải đẹp biếu Cha Mẹ không ? Hay là !?
Phật dạy rằng ở mỗi nhà, bà Mẹ già là một Đại Bồ Tát. Mà so với Bồ Tát thì Hòa Thượng còn thua kém nhiều bậc có phải không .? Vậy là ta đâu dám hưởng cái duyên này. Nói vậy chắc chị hiểu. Hãy cho ta gửi món quà này về cho bà cụ ở nhà. Nói rằng :

Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Con có cắt thịt lột da
Cũng không báo hết bao la - ơn nầy.

Cả tối qua lịch xịch nấu nồi cháo hạt sen cho bà nội các cháu ăn. Mấy hôm rồi bà kêu khó ngủ.
Buổi tối phải thức muộn căng mùng, ghém chăn rồi xoa bóp cho bà. Tảng sáng mới vào gường thiếp đi được một lúc.
Sáng sớm trời hơi lạnh, đã lỡ ngủ ngại chả thèm dậy đắp chăn nữa. Bỗng giật mình vì thấy động trên người. Hé mắt nhìn lên, thấy lờ mờ bóng cô con dâu cả đang se sẽ choàng lên mình ta tấm chăn chiên. Gớm cái con này sao nay tốt thế. Chà bù mọi ngày mặt mũi cừ lầm lầm lì lì.

Một phút đốn ngộ. Ta chợt thức tỉnh một điều. Ở đời nhân quả nghiệp duyên có nhiều lúc nhãn tiền. Ta chợt nấc lên 3 tiếng, một tiếng khóc cho biết bao bậc sinh thành bấy lâu nay vẫn thương yêu những đứa con bất hiếu. Một tiếng khóc cho ta với nhưng sai lầm bấy lâu nay đối với cha với mẹ và một tiếng khóc cho con ta vì mẹ cha nó là hàng giả dối. Nước mắt đâu có nhiều nhưng mà sao ta thấy nó mặn chát vậy. Rồi ta bật cười lên một tiếng, một tiếng cười vui để tạ ơn ba ngôi Tam Bảo. Vì nhờ Người đã khai sáng cho lòng con đang u mê đen tối.

Vâng ! đúng một tiếng cười không lớn, không mạnh nhưng nó có dư âm.

Đúng ! ngày mai ta đã già.

Và! vẫn còn may...

Mùa Vu Lan báo hiếu năm Mậu tí
Đọc xong khóc luôn, huhuhuuhuuu.....
 

stephen chow

New Member
Ðề: ĐIỀU CẦN LÀM SAU KHI CHẾT - PHAN THỊ BÍCH HẰNG 2012

Cám ơn bài viết, mai có tiền biếu bố mẹ chút
 
Bên trên