thich_xem_phim
Active Member
SV hỏi Einstein: “Thuyết tương đối là gì thầy?”. Einstein trả lời: “Khi em ngồi cạnh 1 cô gái đẹp thì có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. Còn khi em ngồi cạnh 1 lò lửa thì thấy thời gian trôi qua rất lâu. Đó là thuyết tương đối.”
Tui nghĩ muốn kết luận 1 bộ phim hay hay dở thì phải gắn nó với 1 cái gì đó cụ thể. Giống như ở trên bạn muốn kết luận thời gian trôi qua nhanh hay chậm thì phải gắn với “cô gái đẹp” hay “lò lửa” vậy.
Mùa Oscar vừa rồi tui xem được 4 phim trong danh sách đề cử Oscar: The King's Speech, Black Swan, 127 Hours và The Social Network. Xem xong tui kết luận Black Swan, The Social Network hay; còn 127 Hours, The King's Speech dở.
Thời sinh viên thường hay phải thuyết trình trước lớp. Và cái khoảng thời gian chuẩn bị trước khi lên thuyết trình luôn khiến tui căng thẳng, lo lắng. Tui hay đứng trước gương thuyết trình thử, tưởng tượng mình là 1 diễn giả chuyên nghiệp. Tui vắt óc suy nghĩ cách làm thế nào để người nghe luôn thấy mới mẻ và bất ngờ qua từng chủ đề. Và tới lúc thuyết trình tui cảm nhận được sự im lặng chăm chú lắng nghe của mọi người và kết thúc là 1 tràng pháo tay ở dưới. Đó là lúc tui cảm nhận được sự thăng hoa của mình. Black Swan gợi lại cho tui những khoảnh khắc thời SV, đồng cảm với nhân vật nên tui thấy hay.
Tui khoái kinh tế, thích tìm hiểu cuộc đời các doanh nhân huyền thoại nên những phim có liên quan đến kinh tế luôn hấp dẫn tui. Tui cũng từng trải qua những business nho nhỏ, cũng có hợp tác, cũng có mâu thuẫn, những tình bạn bị sứt mẻ gần giống anh chàng Zuckerberg trong phim. Và cái cảm giác khi mình thành công nhưng phải đổi bằng quá nhiều thứ quý giá trong cuộc sống rất là chua chát. Nên với tui The Social Network hay.
Tui cũng thích đi du lịch nhưng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh bi đát, phải đối mặt với cái chết từng phút giống như anh chàng trong phim 127 Hours, nên lúc xem tui chẳng cảm được một chút nào. Nên với tui 127 Hours dở.
Từ nhỏ đến lớn tui chưa từng gặp khó khăn trong việc nói. Tui không bị nói lắp, đứng trước đám đông gần 200 người tui vẫn có thể nói tự nhiên nên tui không thấy xúc động, cảm thông gì với những khó khăn của ông vua trong phim cả. Nên với tui The King's Speech dở.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có hợp với những trải nghiệm trong quá khứ của người xem hay không.
Hồi nhỏ lúc học cấp 2, tui nghe nhiều người lớn khen phim Forrest Gump hay. Tui cũng tò mò xem thử. Xem xong chả đọng lại được chút gì. Sau này lên ĐH có dịp xem lại tui lại thấy phim hay khủng khiếp.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có hợp với trình độ nhận thức của người xem hay không.
Watchmen tui thấy dở vì tui không ủng hộ quan điểm "cứu cánh biện minh cho phương tiện" trong phim.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có trái với những giá trị cốt lõi của người xem hay không.
Và còn nhiều cái "cụ thể" khác nữa khi muốn kết luận 1 bộ phim hay hay dở.
Tóm lại 1 câu: chân lí phải cụ thể.
Tui nghĩ muốn kết luận 1 bộ phim hay hay dở thì phải gắn nó với 1 cái gì đó cụ thể. Giống như ở trên bạn muốn kết luận thời gian trôi qua nhanh hay chậm thì phải gắn với “cô gái đẹp” hay “lò lửa” vậy.
Mùa Oscar vừa rồi tui xem được 4 phim trong danh sách đề cử Oscar: The King's Speech, Black Swan, 127 Hours và The Social Network. Xem xong tui kết luận Black Swan, The Social Network hay; còn 127 Hours, The King's Speech dở.
Thời sinh viên thường hay phải thuyết trình trước lớp. Và cái khoảng thời gian chuẩn bị trước khi lên thuyết trình luôn khiến tui căng thẳng, lo lắng. Tui hay đứng trước gương thuyết trình thử, tưởng tượng mình là 1 diễn giả chuyên nghiệp. Tui vắt óc suy nghĩ cách làm thế nào để người nghe luôn thấy mới mẻ và bất ngờ qua từng chủ đề. Và tới lúc thuyết trình tui cảm nhận được sự im lặng chăm chú lắng nghe của mọi người và kết thúc là 1 tràng pháo tay ở dưới. Đó là lúc tui cảm nhận được sự thăng hoa của mình. Black Swan gợi lại cho tui những khoảnh khắc thời SV, đồng cảm với nhân vật nên tui thấy hay.
Tui khoái kinh tế, thích tìm hiểu cuộc đời các doanh nhân huyền thoại nên những phim có liên quan đến kinh tế luôn hấp dẫn tui. Tui cũng từng trải qua những business nho nhỏ, cũng có hợp tác, cũng có mâu thuẫn, những tình bạn bị sứt mẻ gần giống anh chàng Zuckerberg trong phim. Và cái cảm giác khi mình thành công nhưng phải đổi bằng quá nhiều thứ quý giá trong cuộc sống rất là chua chát. Nên với tui The Social Network hay.
Tui cũng thích đi du lịch nhưng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh bi đát, phải đối mặt với cái chết từng phút giống như anh chàng trong phim 127 Hours, nên lúc xem tui chẳng cảm được một chút nào. Nên với tui 127 Hours dở.
Từ nhỏ đến lớn tui chưa từng gặp khó khăn trong việc nói. Tui không bị nói lắp, đứng trước đám đông gần 200 người tui vẫn có thể nói tự nhiên nên tui không thấy xúc động, cảm thông gì với những khó khăn của ông vua trong phim cả. Nên với tui The King's Speech dở.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có hợp với những trải nghiệm trong quá khứ của người xem hay không.
Hồi nhỏ lúc học cấp 2, tui nghe nhiều người lớn khen phim Forrest Gump hay. Tui cũng tò mò xem thử. Xem xong chả đọng lại được chút gì. Sau này lên ĐH có dịp xem lại tui lại thấy phim hay khủng khiếp.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có hợp với trình độ nhận thức của người xem hay không.
Watchmen tui thấy dở vì tui không ủng hộ quan điểm "cứu cánh biện minh cho phương tiện" trong phim.
Suy ra, 1 bộ phim hay hay dở thì phải xem nó có trái với những giá trị cốt lõi của người xem hay không.
Và còn nhiều cái "cụ thể" khác nữa khi muốn kết luận 1 bộ phim hay hay dở.
Tóm lại 1 câu: chân lí phải cụ thể.
Chỉnh sửa lần cuối: