[Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

CMCTI

Banned
Em mở chủ đề này ra nhằm sưu tầm những truyện tiếu lâm thời bao cấp, một thời kì khó khăn, một giai đoạn đáng nhớ trong công cuộc xây dựng CNXH. Mong mọi người cùng góp vui với những mẩu chuyện sưu tầm được để nhìn lại một thời kì khó khăn qua con mắt trào phúng
 

CMCTI

Banned
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Vè “tiêu cực”

Mỗi người làm việc bằng hai
Để cho chủ nhiệm mua đài, mua xe
Mỗi người làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà, xây sân
Mỗi người làm việc bằng năm
Để cho chủ nhiệm vừa nằm vừa ăn…
Thủ kho to hơn thủ trưởng
Vào nhà thủ trưởng cứ tưởng là… kho!


Nhại thơ, hoạ thơ Tố Hữu


Bầm ơi có rét không bầm
Vônga con cưỡi, gà hầm con xơi
Con thương bầm lắm bầm ơi
Bảy mươi, bầm vẫn phải ngồi nhá khoai…

Ba con vẹt

Nghe đồn chợ chim – chó ở đường Hàm Nghi đang bày bán ba con vẹt lạ vừa mang từ Hà Nội vào, dân Sài Gòn kéo nhau đi xem đông nghẹt. Nhưng mọi người chỉ xem thôi chứ chẳng ai mua nổi vì người bán “quát” giá quá đắt: con vẹt trắng giá 1.000 đồng, con vẹt xanh giá 5.000 đồng, con vẹt đỏ giá tới 25.000 đồng. Theo lời quảng cáo của người bán, con vẹt trắng biết hô khẩu hiệu, con vẹt xanh biết đọc diễn văn chúc mừng… Một người tò mò hỏi:
“Vậy con vẹt đỏ biết làm gì mà giá mắc gấp mấy mươi lần hai con kia?”
“Nó không biết làm gì cả” – người bán lạnh lùng đáp.
“Ủa, không biết làm gì mà dám kêu giá vậy?”
Người bán vẹt thủng thỉnh đáp:
“Nó không biết làm gì thực, nhưng nó là thủ trưởng của hai con vẹt kia.”

Ăn qua loa

Trong một lần “xuống cơ sở”, Bộ trưởng ghé thăm gia đình bác nông dân nọ. Để bày tỏ sự quan tâm của thượng cấp, ông ân cần hỏi chủ nhà:
“Bà con ta ở đây lâu nay ăn uống ra sao?”
“Dạ, chúng tôi chỉ ăn uống qua loa thôi ạ.”
“Đề nghị bác cho tôi biết cụ thể ăn qua loa là ăn những món gì để tôi còn về báo cáo lên Trung ương về thành tích cải thiện đời sống nông dân. Bữa ăn của bà con ta có đủ no không? Hằng ngày có thịt, có cá chứ?”
“Thưa Bộ trưởng, tôi đã nói cụ thể lắm rồi mà! Nhiều năm nay, bà con chúng tôi chỉ ăn qua loa thôi…”
Nói đến đây, bác nông dân liền chỉ tay lên… chiếc loa phát thanh công cộng đang đọc oang oang một bài của báo Nhân dân thống kê vô số thành tích vượt bậc về sản xuất lương thực – thực phẩm, cải thiện đời sống nhân dân, v.v…
Ăn qua loa

Trong một lần “xuống cơ sở”, Bộ trưởng ghé thăm gia đình bác nông dân nọ. Để bày tỏ sự quan tâm của thượng cấp, ông ân cần hỏi chủ nhà:
“Bà con ta ở đây lâu nay ăn uống ra sao?”
“Dạ, chúng tôi chỉ ăn uống qua loa thôi ạ.”
“Đề nghị bác cho tôi biết cụ thể ăn qua loa là ăn những món gì để tôi còn về báo cáo lên Trung ương về thành tích cải thiện đời sống nông dân. Bữa ăn của bà con ta có đủ no không? Hằng ngày có thịt, có cá chứ?”
“Thưa Bộ trưởng, tôi đã nói cụ thể lắm rồi mà! Nhiều năm nay, bà con chúng tôi chỉ ăn qua loa thôi…”
Nói đến đây, bác nông dân liền chỉ tay lên… chiếc loa phát thanh công cộng đang đọc oang oang một bài của báo Nhân dân thống kê vô số thành tích vượt bậc về sản xuất lương thực – thực phẩm, cải thiện đời sống nhân dân, v.v…
Chuyện lương…

Thủ tướng được tiếng là người thực sự quan tâm đến đời sống nhân dân. Ông lại là một trong số rất ít cán bộ lãnh đạo cấp cao muốn và biết lắng nghe ý kiến của mọi người, kể cả những ý kiến “nghịch nhĩ”.

Một hôm, ông mời nhà văn Nguyễn Tuân đến chơi và hỏi:
“Anh nói thật cho tôi biết, trong xã hội ta hiện nay, lớp người nào sung sướng nhất?”
“Lớp người vô lương” – Nguyễn Tuân đáp liền.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Đó là lớp cán bộ vô lương tâm và đám con ngồi không ăn lương nhà nước.”

Một lần khác, Thủ tướng về thăm vùng mỏ Quảng Ninh và ghé vào nhà một công nhân. Sau khi hỏi mức lương của hai vợ chồng, ông nói:
“Lương cô chú thấp như vậy, đời sống chắc khổ lắm?”
Anh chồng đáp:
“Lương thấp chưa hẳn đã khổ, chỉ lương… thiện mới khổ thôi ạ!”
Thấy Thủ tướng ân cần lắng nghe, chị vợ mạnh dạn thêm:
“Anh chị em công nhân chúng tôi thường kháo nhau về phong trào đấu tranh chống tiêu cực đang diễn ra rầm rộ trong cả nước: Bên trên các vị lãnh đạo cứ tha hồ mà tiêu, còn bên dưới dân đen chúng ta cứ tha hồ mà cực”.

Toà nhà không hố xí
ại Hà Nội, một toà nhà năm tầng mới xây thu hút nhiều người đến tham quan, vì nó được thiết kế khá đẹp. Chỉ có điều rất lạ là suốt cả năm tầng đều không hề có một nhà vệ sinh. Mọi người xúm lại hỏi ông kiến trúc sư và được ông giải thích như sau:
“Tầng một dành cho nhà trẻ, các cháu đi bô nên không cần nhà vệ sinh. Tầng hai dành cho cán bộ công nhân, mọi người đi ở cơ quan. Tầng ba dành cho cánh văn nghệ sĩ, cánh này được bãi nào là nhét vào mồm nhau bãi ấy nên không cần lo. Tầng bốn dành cán bộ cấp cao, mấy vị ấy chỉ quen đi lên đầu thiên hạ. Còn tầng năm là cho sinh viên ở, bọn này ăn còn chẳng có thì lo gì đi vẹ sinh! Bởi thế, chúng tôi không xây hố xí để chống lãng phí!”
 

conghieu1978

Moderator
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Cuộc họp thượng đỉnh cấp cao gồm ba nước: Mỹ, Nga và Việt Nam diễn ra khá gay gắt. Nga và Mỹ đều cho rằng trên thế giới chỉ có mình là mạnh nhất. Anh Việt Nam ngồi nghe và có ý kiến:
-Nếu ai làm được con trâu ngoài kia hốt hoảng mà bỏ chạy thì mới xứng đáng là nước mạnh.
Anh Mỹ bèn tiến đến trâu đe dọa:
-Này, con trâu kia! Mày có muốn tao thử một quả hạt nhân không?
Trâu ngơ ngác và bình chân như vại.
Đến lượt đại diện của nước Nga tiến đến:
-Này trâu, Mày cứ đứng đó đi, tao cho 1 quả tên lửa vượt đại dương là mày tan xác nhé!
Trâu nghe vậy nhưng vẫn bình chân như vại. Thế là cả Mỹ và Nga đều chào thua.
Đến lượt anh Việt Nam tiến đến, Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng trâu rồi thì thầm vào tai:
-Này, Mày có muốn tao xung mày vào Hợp tác xã không?
Trâu giật mình, hốt hoảng chạy mất.
 

CMCTI

Banned
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Hàng xuất khẩu đặc biệt

Ông Chủ tịch Ủy ban Nhân dân xã miền núi nọ nhận được công văn “hoả tốc” từ trên tỉnh gửi xuống. Ác một nỗi là công văn lại đánh bằng máy chữ không dấu nên ông bóp óc mãi, cũng chẳng đoán ra. Công văn có đoạn viết:

“Thu mua gap 1.000 can long lon rung de xuat khau. Bay ngay nua co xe xuong nhan.”

Ba chữ “long lon rung” làm Chủ tịch xã nhà ta đau đầu nhất. Những chữ khác thì ông đoán đại khái rằng trên tỉnh cần thu mua gấp 1.000 cân gì gì đó để xuất khẩu và bảy ngày nữa sẽ có xe xuống nhận. Nhưng thứ hàng cần thu mua gấp là cái gì đây?

Nghĩ cả ngày không ra, đêm ông lại nằm vắt tay lên trán nghĩ tiếp. Ông cứ trằn trọc, khiến cô vợ trẻ nằm bên cũng không ngủ được. Cáu quá, không thèm nghĩ nữa, ông quay ra... nghịch cái thân hình chắc lẳn của cô vợ. Bàn tay ngứa ngáy của ông bắt đầu lục lạo hết bên trên lại bên dưới. Vừa lục lạo tới chỗ đầy “lau lách”, ông Chủ tịch bỗng vỗ đùi vợ đánh “bách”, rồi reo lên như nhà bác học Archimedes thời xưa: “Ồ, có thế mà cũng chẳng nghĩ ra!” Để cô vợ khỏi hỏi han lôi thôi chuyện quốc gia đại sự, ông tiếp tục cùng nàng tận hưởng một trong “tứ khoái” trời cho, rồi sau đó cùng lăn ra... ngáy.

Mờ sáng hôm sau, chỉ kịp rít vài hơi thuốc cho tỉnh ngủ, Chủ tịch xã đã hớt hải chạy qua nhà Chủ tịch Hội Phụ nữ ở bên kia đồi và chìa cho bà ta xem cái công văn “hoả tốc” oái oăm nọ. Ông vừa cười ha hả, vừa cắt nghĩa từng chữ cho bà nghe. Bà Chủ tịch Hội mới ngoài bốn mươi, mặt đỏ rần, nhìn bức công văn nửa tin nửa ngờ. Đoán được ý bà, Chủ tịch xã nghiêm giọng nói:

“Chữ ký của đồng chí Chủ tịch tỉnh đây. Con dấu của Ủy ban Nhân dân tỉnh đây. Bà không nhận ra hả? Công tác này đúng là của mấy bà, chẳng chạy vào đâu được!”

“Nhưng đào đâu ra cả tấn của nợ ấy đây?” - Chủ tịch Hội dấm dẳn hỏi. “Cả xã này chỉ có non ngàn phụ nữ. Mà nhà ông thừa biết cái giống ấy đâu có nhiều nhặn gì...”

Chủ tịch xã cười ngặt nghẽo:

“Mặc xác các bà! Tôi chỉ biết cứ chiểu theo công văn mà làm. Bảy ngày nữa mà mấy bà không gom đủ thì cứ liệu thần hồn. Bà không thấy ba chữ để xuất khẩu đó sao? Báo Nhân dân hôm nọ đăng xã luận hô hào toàn dân thi đua sản xuất nhiều mặt hàng xuất khẩu để thu ngoại tệ, đặng làm giàu cho đất nước. Cái thứ mà mấy bà phải gom đích thị là mặt hàng xuất khẩu đặc biệt của nước nhà đấy...”

“Nhưng mà xuất khẩu cái gì quý giá, chứ ai lại xuất khẩu cái giống khỉ gió ấy?” Mặt bà Chủ tịch Hội lại đỏ như gấc.

“Này, nhà bà không biết thì đừng có ngứa mồm bàn vào chuyện quốc gia đại sự nhá! Tôi nghe người ta bảo chính cái giống ‘khỉ gió’ ấy của mấy bà lại là thứ thuốc cầm máu hiệu nghiệm như thần đấy! Ông Nhà nước thu mua thứ hàng này là chúa khôn. Chẳng mất công cấy trồng gì cả, cũng chẳng mất vốn liếng gì cả, vậy mà,... ha... ha..., thu được ối ngoại tệ. Thôi, bà liệu mà đi vận động chị em. Công tác đặc biệt chứ chẳng phải bỡn đâu! Bà nào gom được nhiều, xã sẽ tặng giấy khen. Ai chống đối, sẽ bị trừng phạt...”

Bảy ngày sau. Một chiếc xe tải đỗ xịch trước trụ sở Ủy ban Nhân dân xã. Ông Chủ tịch, mặt tái mét, chạy ra đón anh cán bộ thu mua của tỉnh.

Thôi chết rồi. Trên tỉnh phái hẳn một xe tải xuống để nhận hàng, vậy mà suốt cả tuần qua, các bà các cô trong Hội Phụ nữ chạy long tóc gáy cũng chỉ mới thu được có... vài lạng. Biết ăn nói làm sao với thượng cấp đây? Chủ tịch xã xun xoe mời cán bộ tỉnh uống trà, hút thuốc, mặt ông ta méo xệch...

Ngồi chưa nóng đít, anh cán bộ đã giục toáy:

“Đồng chí cho người chất hàng lên xe để chúng tôi ngược sớm.”

Chủ tịch xã đờ cả người, gãi đầu gãi tai, miệng lắp bắp:

“Báo cáo đồng... đồng... chí, thứ hàng trên... tỉnh... ra lệnh... thu... thu... mua... gay cho chúng... chúng... tôi quá! Chúng tôi vận... vận... động toàn thể... chị... chị... em trong toàn xã... mà chỉ thu... được... có... có... ngần... này...”

Anh cán bộ tỉnh há hốc mồm khi thấy ông Chủ tịch xã rụt rè lôi từ ngăn kéo bàn làm việc một... gói giấy báo. Mở gói giấy ra, cán bộ nọ vội vàng lấy tay bịt mũi.

Chủ tịch xã cười như mếu và lắp bắp tiếp:

“Đồng... đồng chí thông... cảm cho chị... chị... em. Thật là... khổ, nhiều... chị... em không chờ được... tới... lúc... rụng..., phải lấy... kéo... kéo... cắt... Vậy mà...”

Anh cán bộ thu mua vẫn chẳng hiểu ất giáp gì. Sao Chủ tịch xã lại toàn nói đến chị em, đến cái gì đó rụng, đến kéo cắt? Thứ hàng cần thu mua để xuất khẩu đâu có dính dáng nhiều đến chị em như vậy?

Cảm thấy có chuyện lạ gì đây, anh ta đòi xem lại cái công văn “hoả tốc” mà trên tỉnh vừa gửi xuống tuần trước. Chủ tịch xã vội vàng mở xà cột, lôi ra tờ công văn nhàu nát, nhưng vẫn còn nom rõ ba chữ “long lon rung” được gạch đậm bên dưới bằng bút đỏ.

Cán bộ tỉnh xem kỹ tờ công văn, rồi hỏi Chủ tịch xã:

“Vậy đồng chí hiểu ba chữ mà đồng chí gạch dưới này là thứ hàng gì?”

Giương mục kỉnh, ông Chủ tịch xã bốc một nhúm “hàng xuất khẩu đặc biệt” lên nhòm, rồi hỏi lại:

“Thế cái hàng ấy chẳng phải là... là... lông... của... chị em... rụng... thì là... cái gì?”

Anh cán bộ thu mua trợn trừng mắt:

“Bố giết con rồi, bố ơi là bố! Cái thứ hàng mà con cần thu mua gấp là lông lợn rừng. Lông lợn rừng! 1.000 cân! Để xuất khẩu! Bố hiểu chưa?”

Chủ tịch xã không kịp nghe hết câu, đã lăn ra... chết giấc.
 

tranlamsg

Member
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

"long lon rung" quá hay. Thanks nhà bác 1 cái.
 

CMCTI

Banned
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Nhất thế giới
Để dư luận thế giới chú ý đến nạn đói đang hoành hành ở nhiều nước thuộc thế giới thứ ba, Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp (FAO) của Liên Hiệp Quốc quyết định mở cuộc thi vẽ lớn với đề tài: cảnh đói khát khủng khiếp nhất.
Nhiều hoạ sĩ nổi tiếng thuộc các nước nghèo sôi nổi tham gia cuộc thi. Họ cố mô tả thật sắc nét tình trạng đói khát cùng cực ở đất nước mình, đặng tranh thủ sự trợ giúp của các nước giàu. Tuy nhiên, lọt vào vòng chung kết chỉ có tranh của hoạ sĩ ba nước : Ấn Độ, Campuchia và Việt Nam. Ba bức tranh này được đưa ra xét kỹ tại một hội đồng giám khảo quy tụ nhiều hoạ sĩ bậc thầy.
Tranh Ấn Độ được xét đầu tiên. Mọi người trầm trồ tán thưởng bức tranh vẽ hai người Ấn gầy giơ xương đang tranh nhau một miếng thịt bò. Chủ tịch Hội đồng Giám khảo nhận xét: “Người Ấn tôn thờ bò. Vậy mà giờ đây, họ chẳng những mổ bò làm thịt, mà còn tranh nhau từng miếng thịt nhỏ. Qua đó đủ biết ở Ấn Độ, tình trạng đói khát ghê gớm đến mực nào!” Bức tranh được toàn thể Hội đồng Giám khảo nhất trí tặng giải ba.
Đến lượt bức tranh Campuchia đưa ra, mọi người rùng mình khi thấy một người Khmer, nom hệt bộ xương, đang ngồi trên đống xương khô (nạn nhân thời Pol Pot), hai tay cầm đầu ống xương cho vào mồm, má hóp lại để cố mút chút tuỷ may ra còn sót lại. Sau một hồi bàn cãi, các vị giám khảo biểu quyết bức tranh thê thảm ấy được giải hai.
Còn bức tranh của Việt Nam ta? Cả phòng ồ lên sửng sốt khi người ta giới thiệu bức tranh. Và không hề bàn cãi
một lời, toàn thể Hội đồng Giám khảo nhất trí tặng nó giải nhất. Có ý kiến còn cho rằng nó xứng đáng được trao giải đặc biệt...
Bức tranh Việt Nam ta hết sức giản dị: cái lỗ đít bị mạng nhện chăng đầy

Nhất trí 100 %

Một hôm, sau ngày làm việc cực nhọc ngoài đồng, Trâu ta vừa nằm nhai cỏ, vừa ngẫm nghĩ sự đời. Trâu thấy mình làm lụng chăm chỉ quanh năm suốt tháng, lại không hề kêu ca, đòi hỏi lấy nửa lời, rất xứng đáng với danh hiệu “Lao động tiên tiến”. Nghe nói Đảng đang cần kết nạp những người “Lao động tiên tiến” để tăng cường đội ngũ công nông, Trâu ta bèn quyết định nộp đơn xin vào đoàn thể.
Đơn của Trâu liền được đưa ra Chi bộ xem xét. Chi bộ nhận thấy đồng chí Trâu tuy làm việc rất đáng được trao danh hiệu “Lao động tiên tiến”, nhưng lại kém thông minh, nên đơn bị bác.
Ngựa thấy Trâu làm đơn xin vào , liền bắt chước. Trong đơn, Ngựa viết: “So với đồng chí Trâu, tôi chẳng những lao động không thua kém, mà lại thông minh hơn nhiều. Ngoài ra, tôi còn có thể làm vật cưỡi cho các đồng chí lãnh đạo cấp cao dạo chơi...”
Chi bộ cũng xem xét ngay đơn xin của Ngựa. Mấy ưu điểm mà đồng chí Ngựa nêu trong đơn đều được Chi bộ ghi nhận. Nhưng cuối cùng, đơn của Ngựa cũng bị bác với lý do chắc nịch: đồng chí Ngựa có cú đá hậu rất độc, ảnh hưởng nặng nề đến đoàn kết nội bộ.
Thấy đơn của Trâu và Ngựa đều bị Chi bộ bác, Rệp liền làm đơn xin vào . Đơn của đồng chí chuyên hút máu này viết: “Tôi tuy chẳng phải là Lao động tiên tiến như đồng chí Trâu và đồng chí Ngựa, nhưng bù lại, tôi có cái cơ bản mà hai đồng chí đó không thể có: trong huyết quản của tôi từ bao đời nay đều có dòng máu công nông. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng được đứng trong hàng ngũ lãnh đạo của giai cấp công nông...”
Đơn của đồng chí Rệp và đồng chí Muỗi được Chi bộ chấp nhận với sự nhất trí 100%.
 

conghieu1978

Moderator
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Ai có thể bình cho bức tranh của họa sĩ Việt Nam nhỉ? :))
 

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Truyện Nhất trí 100% thâm quá! :(
 

vietthuong

Well-Known Member
Ðề: Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Ôi cái thời tem phiếu, xếp hàng đặt gạch! Thời ấy, khổ cực thiếu thốn muôn bề, HTX là nơi đông người nhất, và khi đó mới có cảnh xếp hàng sau cục gạch (đặt xí chổ).

Bây giờ, qua rồi thời ác mộng, Không còn xếp hàng chỉ còn cục gạch (trên lề đường bán xăng)!

Mà thời ấy dân ta khá rảnh rổi,nên rất nhiều "chuyện" cười thâm túy các Bác nhỉ!
 

CMCTI

Banned
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Của hiếm

Ngày ấy, nước tiểu được dùng để bón rau, nên đến nỗi tôi đi đâu mà trót… mót tiểu cũng chạy bằng được về nhà để xả ra chậu sành. Sau đó pha nước lã để “bồi dưỡng” cho luống rau ở vườn.
Nhưng đâu phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái. Có hôm, bà tôi trót đi quá xa… “căn cứ địa”, đột nhiên… mót, tình thế cấp bách không thể “mã hồi” bảo toàn chiến lợi phẩm được. Nhưng trí thông minh của bà có thừa. Bà nhặt ngay một cục đất to, trông trước ngó sau và âm thầm lặng lẽ… tè vào đó. Xong, cất cục đất quý đó vào bị, sau buổi chợ, bà mang về nhà, đập vụn ra “bồi dưỡng” cho luống rau xanh màu… hi vọng.

-----------------------------------------
Hồi đó nhà em ở gần cửa hàng Bôđêga Tràng Tiền. Mỗi lần đi học về qua đó, thấy người ta ăn kem cốc ngon quá. Em đứng ngoài đợi người ta ăn hết, vừa đứng dậy đi về thì em chạy vào vét nốt cái cốc rồi chạy ù ra ngoài. Cô mậu dịch viên tưởng em vào ăn cắp liền hô hoán lên. Chú bảo vệ đứng ngoài tóm cổ, bợp cho em mấy cái bạt tai rồi điệu cổ em ra bốt công an ngay ngã tư Đinh Tiên Hoàng và Hàng Bài bây giờ. Ra đó, mấy chú công an bớp thêm cho em mấy cái nữa rồi bắt em ngồi tại đồn. Đến tối, bố mẹ em đi làm về, hai cụ đi tìm em mãi mà không thấy liền ra đồn báo cáo. Thế là em lại thêm một trận đòn thừa sống thiếu chết nữa.

Thêm một câu truyện buồn nữa. Vào dịp Quốc khánh 2/9, các chú công an hay ra quân càn quét trẻ lang thang xung quanh bờ hồ. Em và đại ca em buổi tối thường hay ra hồ lội chơi. Thế là các chú ấy ập đến, em nhanh chân chạy thoát. Nhưng đại ca em bị tóm. Em vội chạy về nhà gọi hai cụ nhà em ra thì không kịp. Các chú công an đã điệu cổ đại ca em lên ô tô đi đâu không biết. Suốt mấy tháng trời hai cụ nhà em chia nhau đi tìm. Hết lên đồn công an tiểu khu đến lên công an quận mà không tài nào có được tung tích. Đại ca nhà em cứ như là chìm xuống hồ ấy. Rồi đến một ngày, em nhớ khoảng giáp Tết, đại ca em lù lù đi về, trên người nhung nhúc toàn rận. Chỗ không có rận thì là ghẻ. Đại ca em bị đưa lên trại cải huấn. May là đại ca em trốn được khỏi trại rồi tìm đường về nhà. Một đứa trẻ lên 12 tuổi phải đi bộ từ Thanh Hóa về Hà Nội.

Cũng một chuyện khác, vào dịp Tết, bọn em ra bờ hồ đón giao thừa. Đại ca em tóc tài dài nghêu như cái mặt em lúc đó ấy. Có chú công an tự dưng lôi cổ đại ca vào đồn, vác kéo ra cắt xoẹt mái tóc và tiện tay xẻ luôn cái quần loe. Bọn em đi về lòng nặng trĩu.

Chỗ nhà em có cái toilet công cộng. Không biết có thằng dỗi hơi nào đi xia tiện tay viết lên tường đại loại là thời trước còn có gạo để ăn, thời nay thì cám cũng không có. Thế là liền mấy hôm, các chú công an vào ra nườm nượp, kiểm tra chữ viết của từng người. Em không biết có ai bị gô cổ không chứ nếu bị tóm thì con cháu chắc cũng đi.

Ngày hè mất nước. Bọn em rải xô chậu trước vòi nước công cộng đầu ngõ đợi. Có một chú trung tuổi chen ngang. Thế là cãi nhau rồi múc nhau. Máu chảy be bét dưới đất mà không có nước dội. Mấy chú công an đến tặc lưỡi rồi về.

Chuyện vui nhất. Hôm đấy cũng là ngày tết, mùng ba hay mùng bốn gì đó. Đại ca em vừa từ đơn vị về. Bọn em trùm chăn nghe đài Tàu đọc Tây Du Ký trên gác xép. Chắc là trùm kỹ quá nên không nghe thấy hai cụ gọi. Có ba chú công an vào giật tung chăn ra vào lôi cổ bọn em đi. Đại ca nhà em bật lại luôn, gạt tay mấy chú công an ra, rồi tống cổ mấy chú ra ngoài đường vì vào nhà khám xét không có giấy tờ gì cả.
----------------------------------------------
Hồi bao cấp có một món thuốc cực kỳ hiệu nghiệm.
Có lúc nó là thuốc bổ có lúc nó là thuốc chữa bệnh.
Các bạn biết nó là món gì không?
Đó là Phở Mậu dịch.
Nam phụ lão ấu, già trẻ gái trai, ai mà có lỡ bị ốm thì chỉ cần 1 bát phở Mậu dịch, 1 tô cơm nguội là khỏi ngay.
Cái món Phở thuốc này cực kỳ thần diệu, đảm bảo 100 chú bị ốm thì có đến 99 chú sẽ khỏi sau khi ăn Phở trộn cơm nguội.
Tôi tin rằng nhưng ai đã trải qua thời bao cấp, cho đến thời điểm này vẫn rất thích ăn phở trộn cơm nguội( Nên nhớ phải là cơm nguội nhá, cơm nóng ăn không ngon đâu)
Vì sao lại là Phở Mậu dịch? Xin thưa vì hồi đó làm quái gì có tiền để mua phở ngoài, Khi mua vác cái cặp lồng, giắt vào người 1 đồng bạc , chạy ra quán Phở mậu dịch( hồi đấy mỗi khu phố hầu như đều có 1 tổ phục vụ, hay bán hàng ăn và đều bán Phở cả) chìa 1 đồng cho cô mậu dịch viên, Cô bán cho cháu 1 bát phở, cho cháu nhiều nước vào nhé. Cái câu này là bí quyết khi đi mua Phở đấy. Gặp hôm nào mát trời vui vẻ thì được thêm 1 đến 2 môi nước dùng, về nhà khoe với bố mẹ" hôm nay con xin được nhiều nước chưa" vẻ vui mừng hớn hở trong từng câu nói, tôi thấy rõ được niềm vui trong ánh mắt của Bố và mẹ. Nên việc đi mua Phở là công việc rất quan trọng vào thời bấy giờ.
Có thể do hồi đấy nghèo quá( Tình hình chung của XH vào thời bấy giờ) nên cho đến bây giờ . Mặc dù kể cả khi ăn Phở ở nhưng hàng Phở rất ngon và nổi tiếng ở Hn Tôi vẫn không thể tìm lại được vị ngon và niềm hạnh phúc ở bát phở Mậu dịch hồi bấy giờ. Một kỷ niệm buồn nhưng cũng rất vui. Tôi tin là rất nhiều người vẫn còn nhớ được cảm giác này.
---------------------------------
Gạo thời bao cấp
Thời Bao cấp Gạo là 1 thứ lương thực cực kỳ quan trọng.
Một gia đình 4 người. 2 người lớn 2 trẻ con. Tổng cộng được khoảng 60 kg gạo. Thế mà hầu như chả tháng nào là còn thừa bao nhiêu. 1 tuần cửa hàng gạo bán gạo cho dân theo lịch. Thứ 2,4,6 hoặc 3,5,7. Mối ngày 1 gia đình 4 người ăn mất gần 2,5 kg
nên việc mua gạo hầu như được dành cho đứa lớn trong nhà. đi mua gạo phải đi từ sớm để tránh về tay không, mỗi lần của hàng bán cho có 5kg( Chả biết theo qui định nào) cho nên hầu như cứ đến lịch mua gạo là phải đi mua thôi. Nếu ở trong phố trung tâm còn đỡ chứ ở vùng ven đô thì vất vả hơn nhiều, gạo cũng ngon hơn 1 tý.
Hồi bao cấp tôi sợ nhất là vo gạo thổi cơm. Cơm thổi thì nhanh chứ vo thì trung bình phải mất khoảng 20 phút (trước tiên phải cho 1 ít muối trắng vào ( Gạo bị hôi nên phải cho muối vào vo cho sạch) rồi vo cho kỹ xả nưỡc và đãi mầy, xong đến giai đoạn nhặt thóc và sạn. ước gì lúc đó có ông Bụt hiện về hoá phép cho đàn chim sẻ xuống nhặt giúp( Ôi giống iem Tấm quá) Công đoạn này là lâu nhất. Có đợt gạo đỏ nhiều, căng hết cả mắt, tê dừ hai chân mới xong giá gạo. nghĩ lại vẫn thấy ghê.
Cái cảnh mua gạo thời bao cấp nghĩ lại thấy buồn quá, rủ rê bọn trẻ con hàng xóm đi cùng, xếp hàng cùng hoặc xếp hộ bà hàng xóm đi làm về muộn. Hồi đó mọi người gíup đỡ nhau vô tư lắm. Nghèo mà vui, ai cũng như ai cả, không phân biệt, để ý hoặc xoi mói nhau như bây giờ.
 

mtv08

Well-Known Member
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Bố con ta xin ra Hợp tác (Ra khỏi Hợp tác xã)
Cảnh làm đông khổ lắm ai ơi
Riêng lẻ còn có ngày chơi (Làm riêng của gia đình)
Đi vào hợp tác đời đời gánh phân
bốn năm một áo một quần
Đi cày ba buổi đít quần thủng tung.....
 

mtv08

Well-Known Member
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Con đương hàng tỉnh tôi đi
Ba mười năm có những gì đổi thay ?
Nhà mái rạ tường đã xây
Ven đường đã lớn hàng cây xà cừ
Ông lão dong trâu đi bừa
Là con ông lão ngày xưa đi cày .
 

CMCTI

Banned
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Tranh, tượng biết nói
Ngay sau ngày giải phóng, mỗi người dân Sài Gòn hưởng tiêu chuẩn lương thực 13 ký [*] . Được ít lâu, tiêu chuẩn này hạ xuống còn 9 ký. Dân chúng xôn xao, sợ tiêu chuẩn lương thực tiếp tục “xuống thang”. Trong số những người lo sợ như vậy có một cô gái miệt vườn Vĩnh Long sinh sống tại Sài Gòn từ nhiều năm nay. Cô muốn đi thăm dò các mức “xuống thang” tiêu chuẩn lương thực để còn lo liệu...
Cô gái nọ chạy xe đạp qua một ngã tư, thấy bức tranh khổ lớn vẽ hình Bác Hồ giơ tay vẫn chào. Nhìn 5 ngón tay, cô gái thông minh hiểu ngay rằng sắp tới tiêu chuẩn gạo sẽ tụt xuống còn 5 ký.
Rầu rĩ, cô gái Vĩnh Long chạy xe đến chùa Vĩnh Nghiêm. Tại đây, cô thấy pho tượng Phật Bà giơ 3 ngón tay. Cô mếu máo: “A di đà Phật, chỉ còn 3 ký thì sao đủ ăn?”
Cô gái đáng thương của chúng ta bàng hoàng chạy xe đến Nhà thờ Đức Bà. Thấy pho tượng Đức Bà xoè hai tay, cô oà khóc: “Lạy Chúa, thế là chẳng còn ký nào hết! Làm thế nào sống được đây?”
Tuyệt vọng, cô gái Vĩnh Long thẫn thờ đạp xe ra bến Bạch Đằng. Cô hướng cặp mắt đẫm lệ về phía tượng Đức Thánh Trần và rú lên hãi hùng khi thấy Ngài trỏ tay xuống... sông Sài Gòn. Cô ngỡ Ngài chỉ cho cô cách giải quyết thanh thoát nhất một khi tiêu chuẩn lương thực “xuống thang” tới mức số không...
Nhưng may thay, cô gái xinh đẹp không kịp thực hiện lời “chỉ bảo” đó. Cô đã té xỉu. Và người ta đưa cô đi cấp cứu...
 

chuot

New Member
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Mách nước Diêm Vương
Ba cán bộ Việt Nam cỡ lớn nọ khi chết liền bị Diêm Vương sai quỷ sứ điệu đến hỏi tội. Cả ba đều phạm quá nhiều tội với dân, với nước nên Diêm Chúa quyết định trừng trị bằng hình phạt nặng nhất ở chốn âm ty: ném xuống vạc dầu.
Hôm thi hành bản án, quỷ sứ ném cán bộ thứ nhất xuống vạc dầu sôi sùng sục. Nhưng lạ thay, kẻ tử tội vẫn sống nhăn. Ông ta được lôi lên và cán bộ thứ hai bị ném xuống. Kết quả vẫn như vậy: vạc dầu của Diêm Vương bất lực. Đến cán bộ thứ ba cũng thế!
Diêm Vương nổi cơn lôi đình.
Một cận thần của Diêm Vương, vốn từng sống và làm việc lâu năm ở Việt Nam, bèn ghé tai Diêm Vương, tâu nhỏ: “Xin cứ ném cả ba xuống cùng một lúc”.
Diêm Vương y lời.
Kết quả, khi vừa xuống vạc dầu, ba cán bộ Việt Nam nọ đã… cắn nhau chết tươi.
 

chuot

New Member
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Bà con Lênin ở Việt Nam
Chuyện này cũng xảy ra vào dịp kỷ niệm lần thứ 100 ngày sinh Lênin vĩ đại, nhưng lại ở một xí nghiệp nội thành Hà Nội.
Đồng chí Bí thư Đảng uỷ sau khi đọc trơn tru mấy văn bản soạn sẵn của Ban Tuyên huấn, bèn tỏ vẻ hiểu biết, lên giọng hỏi những người dự mít tinh:
"Các đồng chí có biết Việt Nam ta có ai là bà con của lãnh tụ Lênin không?"
Một công nhân từng đi học nghề ở Liên Xô, mạnh dạn đứng lên đáp:
"Báo cáo Bí thư, theo tôi nghĩ, toàn thể đảng viên cộng sản Việt Nam đi theo đường lối Lênin đều là bà con của Lênin!"
Cử toạ vỗ tay tán thưởng câu trả lời hóm hỉnh. Nhưng Bí thư Đảng uỷ bĩu môi, lắc đầu:
"Đồng chí vừa rồi mới nói chung chung thôi. Tôi biết trong Đảng ta còn có một người bà con Lênin thật sự kia! Cho các đồng chí tiếp tục suy nghĩ năm phút nữa..."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ồn ào bàn tán. Năm phút trôi qua mà không thấy ai đứng dậy trả lời, Bí thư Đảng uỷ mới đắc chí nói:
"Có thế mà cũng không nghĩ ra! Người bà con Lênin thực sự, đó chính là đồng chí Lê Duẩn kính mến của chúng ta! Sao các đồng chí lại ‘ồ’ lên như vậy? Lênin họ Lê, đồng chí Lê Duẩn cũng họ Lê, vậy chẳng bà con là gì?"
 

chuot

New Member
Ðề: [Sưu tầm] Truyện tiếu lâm thời bao cấp

Thà chết chứ không từ chức

Thời bao cấp 2 vợ chồng vừa mới cưới nhau, được phân căn hộ tập thể cấp 4, cách nhau bởi tấm vách nứa. Giao hẹn với nhau.
- Em à, để bảo mật cho sự riêng tư của đôi ta, chúng mình quy ước:nếu em muốn rủ anh… tắt đèn ngủ sớm thì gọi là “làm ăn”, bữa nào anh hơi mệt thì anh sẽ trả lời “mất khả năng chi trả”…
- Hay quá, thế hôm nào mệt thì em sẽ từ chối khéo là đang “lạm phát” nhé! Quên nữa, hàng tháng anh cần nhớ là em sẽ có vài ngày “khủng hoảng”…
- Nhớ rồi. Còn cái này nữa, anh nói ví dụ thôi nhé, là mai mốt nếu chẳng may tình nghĩa đôi ta có thế thôi thì xin cứ nói với nhau là muốn “từ chức”, “miễn nhiệm”, chứ đừng dùng từ “ly hôn” hay “ly dị”, nghe buồn lắm!
------------------

Tối qua, cả khu chung cư thức giấc vì đôi vợ chồng này to tiếng kịch liệt
với nhau:
- Đã bảo giảm “lạm phát”, qua thời “khủng hoảng” rồi, mà cứ rủ “làm ăn” thì ông mở miệng than “mất khả năng chi trả”, là sao? Là sao? Giải trình ngay!
- Bà thông cảm, đâu phải chỉ bà mới biết “làm ăn”…
- Á! Ra là ông có “đầu tư ngoài ngành”! Nói ngay, ông rải vốn những đâu, khai mau!
- Thôi mà bà, thời buổi này có thằng nào không “đầu tư ngoài ngành” đâu, bởi càng được chiều chuộng thì vốn liếng càng dư dả, không kiếm chỗ rải nó…
ức chế lắm!
- Trời ơi là trời! Thế ông không thấy những thằng “đầu tư ngoài ngành” chỉ toàn lỗ lã hay sao? Còn ông, phen này tôi cho ông “miễn nhiệm” nhé!
- Bà có gan thì cứ miễn! Thằng này thà chết chứ không “từ chức”!
 
Bên trên