Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa (Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu)

minhtuantkh

New Member
Để kiểm soát và đánh giá khối lượng mỗi người, các nhóm trưởng thường chia nhỏ giao lại cho tổ viên và ghi nhật ký vào sổ tay. Sau bữa tối các nhóm sẽ họp, báo cáo lại với thầy chỉ huy trưởng. Tất nhiên mấy kẻ “cứng đầu” trong nhóm tôi luôn bị khiển trách và họ thường xuyên kiếm chuyện để trả đũa. Thôi thì đủ trò: Làm mất dụng cụ, lợi dụng gây gổ trốn làm, nhâu nhẹt ca hát khuya, sang các lán trại khác lấy trộm đồ. Gần như chẳng có tối nào tôi được yên với nhóm này. Đã có lần trong lúc tắm suối bị chơi xấu, tôi quá bực và hơi thiếu kiềm chế nên đã nắm cổ áo một đứa tính ăn thua đủ. May mà có Thanh can thiệp kịp thời.

Và cuối cùng thì đến đỉnh điểm, đã có sự cố đã xảy ra với tôi ngay sau khi nhóm “cứng đầu” bị cảnh cáo, lập biên bản cắt học bổng. Một lần lúc cả nhóm sắp giờ nghỉ trưa, lấy lý do mệt và không chắc tay dao, Hùng “bựa” ( tôi tạm gọi vậy) đã cố ý làm sút cán dao đúng lúc tôi đi ngang qua chỗ hắn làm. Dù phản xạ khá nhanh tôi nhảy lùi lại tránh nhưng mũi phảng vẫn sớt qua đầu gối tôi, tuôn máu. Thật may là chiều hôm trước chơi đá banh bị đau chân, tôi đã bó giữ đầu gối bằng miếng vải nên vết thương không sâu. Mọi lần khi nhìn thấy máu tôi thường hăng tiết, nhưng không hiểu sao lần ấy tôi bỗng như chùng lại. Không phải vì sợ hãi ...mà vì ...hơi ngớ ngẩn, gần như cùng lúc đó tôi đã kịp nhìn thấy một cành Phong Lan trên cây gần bờ suối.

Sự việc có vài người biết và hoàn toàn có thể đủ bằng chứng để xử lý, nhưng tôi đã không làm vậy mà tự nhận do sơ ý đi qua đúng tầm phát dao của Hùng. Để ý, tôi thấy ngay thái độ ngạc nhiên của Hùng “bựa” vì hắn nghĩ chắc thế nào tôi cũng chơi lại. Chiều về lán tôi suy nghĩ, không thể giải quyết nhóm này bằng trừng phạt được. Trao đổi riêng với Thanh được biết, Hùng tuy ngỗ ngược nhưng lại khá tình cảm và biết bảo vệ những người trong băng của mình. Đồng thời gia đình hắn bố mẹ không hòa thuận, chán đời hắn xin vào trường để có chỗ lập băng nhóm như là một cách giải sầu vậy.

Tối đó trời lại mưa, người khó chịu hơi sốt nên tôi bỏ bữa tối. Nhưng thay vì trả cơm lại bếp hoặc cho người khác thì tôi mang phần cơm về cho nhóm “cứng đầu” lúc đó đang uống rượu, rồi đi nằm. Ngay lập tức mọi chuyện khác hẳn, tôi thấy chỉ khoảng 30 phút sau ăn xong nhóm này đã tự dọn dẹp. Và lần đầu tiên trong những ngày ở rừng, bụng đói nhưng tôi đã có một giấc ngủ ngon, yên tâm vì không có ai giật đứt mùng hay gõ xoong nồi bên tai. Trong tiếng mưa rừng rả rích tôi như đã có một giấc mơ đẹp khi được thấy mình quay về thời còn đi học ở quê nhà năm nào…

Ngày hôm sau, gượng đau tôi vẫn đi làm. Chẳng biết xui khiến quả báo thế nào mà đã có chuyện không may với “bựa”. Khi đứng tè vào bụi cây, hắn bị rắn cắn vào bắp chân ngã lăn quay, mặt cắt xanh lè không còn giọt máu. Trong khi cả bọn chạy tán loạn kêu cứu, thì nhanh chóng tôi băng ga-rô, lể máu vết cắn và xốc hắn trên vai chạy về trại trên cái chân tập tễnh băng bó. Thật sự tôi cũng không biết xử lý có đúng hoặc còn rủi ro nào xảy ra nếu như là rắn độc, nhưng may mắn sau khi y tế trại kiểm tra chích thuốc ngừa, “bựa” đã tự lết về lán an toàn. Sáng hôm sau khi tôi ngủ dậy, nhìn cuối chiếu tôi như không tin vào mắt mình khi thấy có một hộp kem đánh răng và cục xà bông mới bỏ trong bịch treo tòng teng ngay đầu cột mùng.

Sau chuyện này tôi hy vọng nhiều và những tưởng sẽ vui hơn nếu băng của "bựa" cải tà. Nhưng tôi nhầm, mọi việc sau đó vẫn cứ vậy. Hắn vẫn chứng nào tật đó không thôi nghịch phá ( tất nhiên là chừa tôi ra). Khổ một nỗi cứ mỗi khi hắn gây chuyện gần như không ai giải quyết được mà đều tìm đến đổ lên đầu tôi, bảo lãnh cho hắn riết rồi cũng đã có lời không hay về tôi đến tai thầy phụ trách. Có lần ai đó đã thấy tôi ngồi uống rượu với cả nhóm trong lán và nhiều người đã cho rằng tôi đồng lõa và bao che không cắt bỏ cái ung nhọt đó. Gặp riêng nói mãi, tỷ tê ngọt có mặn có. Hắn nghe xong gật gật, tao hứa tao hứa và chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi.... rồi lại đâu vào đó. Hết kiên nhẫn, nản quá, tôi bỏ mặc.

Cuối cùng thì "bựa" cùng vài đứa nữa tổ chức trốn trại vì không chịu nổi sự cực khổ của lao động, cái hoang vu buồn thảm về đêm của rừng, nhưng hơn cả là sự xa lánh của mọi người. Nghe đâu còn tổ chức đi bắt trộm gà của dân ở bìa rừng nên bị trường kỷ luật đình chỉ học. Sau đó trong một lần gây gổ, "bựa" tham gia đánh trọng thương một cậu học sinh người dân tộc Chăm quê Ninh Thuận phải đi cấp cứu và bị bắt. Gần hết khóa học tôi được biết công an đã cho hắn đi trại cải tạo. Nhiều người thì hả dạ, nhưng không hiểu sao tôi thấy tiếc và có phần hơi thông cảm cho hắn. Nếu như tôi để tâm và kiên nhẫn hơn… mà thôi đời này có lẽ cũng có số phận và luật nhân quả là có thật. Xảy ra chuyện không vui rồi lại …nếu như với …giả sử thì chẳng còn gì để cho người ta phải suy nghĩ nữa.

Kỷ niệm gần 2 tháng đi rừng cũng khá nhiều. Nhưng có hai chuyện sau làm tôi nhớ nhất: ....

Mời các bác coi tiếp ở #9....
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu.

Bác "phọt" vào giờ nhạy cảm thế? :D
 
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Mất tem rồi.
Giờ nhạy cảm vãi.
 
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Đọc mới chuyện này mới thấy, e tuy cũng 24-25t đầu rồi nhưng chưa từng trải qua 1/10 những chuyện giống bác 8-| (e dân TP). Ko biết nên vui hay nên buồn 8-|
 

dungdt2

New Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Đọc mới chuyện này mới thấy, e tuy cũng 24-25t đầu rồi nhưng chưa từng trải qua 1/10 những chuyện giống bác 8-| (e dân TP). Ko biết nên vui hay nên buồn 8-|
Mỗi người 1 hoàn cảnh sống, ko so sánh được.
P/S: Lạ ghê viết bài mới mà chả nói 1 tiếng, giận :-L:-L:-L
 

symphony

Well-Known Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Bữa nay đọc 1 lèo hết truyện của bác. Đúng là phê!

Những trải nghiệm này có nằm mơ tụi em cũng ko có.... Hên quá :p

Đang chờ phần 6 của bác.
 

conghieu1978

Moderator
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Cuốn tự truyện của bác hay quá! Chờ phần tiếp theo.
 

minhtuantkh

New Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Bác "phọt" vào giờ nhạy cảm thế? :D

Tối ở Cà Mau xui quá, lại ăn toàn đồ bổ mà ngủ chay hổng nổi. Thức đêm lách cách tý cho dễ ngủ. Mụ đang trong tình trạng nhạy cảm à? :p

Mất tem rồi.
Giờ nhạy cảm vãi.

Bớ người ta có mụ này suốt ngày canh me phá tem của em. Trong khi em lại muốn phá cái Avatar của hắn mà không được :-"

Đọc mới chuyện này mới thấy, e tuy cũng 24-25t đầu rồi nhưng chưa từng trải qua 1/10 những chuyện giống bác 8-| (e dân TP). Ko biết nên vui hay nên buồn 8-|

Buồn cho hồi đó xong bây giờ nên vui bác ạ. Vì em vẫn còn sống :D ngồi đây hầu chuyện các bác này

Mỗi người 1 hoàn cảnh sống, ko so sánh được.
P/S: Lạ ghê viết bài mới mà chả nói 1 tiếng, giận :-L:-L:-L

Này làm cái gì mà giãy đành đạch gớm vậy? Nhõng nhẽo với mụ Tú và lão Chip thì được nhé, chứ với tớ là hơi bị lầm đấy. hehehe...có báo cáo bổ xung rồi. Sorry...xa vợ nhớ con nên ...quên ;))

Bữa nay đọc 1 lèo hết truyện của bác. Đúng là phê!

Những trải nghiệm này có nằm mơ tụi em cũng ko có.... Hên quá :p

Đang chờ phần 6 của bác.

Bác trù ẻo tớ à? Hên gì vậy? Khỏi cần mơ, nếu thích thực tế bữa nào bố trí đi cuối tuần tớ cho cả bộ sậu lãnh đạo HDVN đi cắt rừng lội bộ một bữa cho lòi kèn ra. Có chỗ để trải nghiệm đấy bác X_X

Cuốn tự truyện của bác hay quá! Chờ phần tiếp theo.

Thank bác! Mong gặp bác thường xuyên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

minhtuantkh

New Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

(Tiếp #1)

Kỷ niệm 2 tháng đi rừng cũng khá nhiều. Nhưng có hai chuyện sau làm tôi nhớ nhất:

Một là chuyện con ngựa chuyên kéo xe của trường bị thương do sụp khe suối, không biết là do tự nhiên hay kẻ nào chơi ác lừa kéo nó xuống nên bị kẹp gãy chân. Đã vậy còn có người ác miệng tung tin nghi ngờ nhóm của tôi lập mưu hóa kiếp con ngựa. Sau khi lập biên bản gửi về trường xin ý kiến lãnh đạo, tất nhiên là có thêm những tình tiết lâm ly và tình trạng thê thảm không thể cứu chữa khỏi của con ngựa. Chúng tôi đã hành quyết nó trong nỗi đau khôn nguôi khi mất đi một người bạn đường hàng ngày và hơn cả là ….sự mừng vui tột cùng của những kẻ thèm khát một bữa thịt no. Hai ngày liên tiếp là những ngày hội ca hát liên hoan tưng bừng trong mỗi bữa ăn sau giờ làm.

Chuyện thứ hai thì hơi dài dòng một chút vì có liên quan đến nhánh Phong Lan khi tôi gặp nạn. Đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu nổi tạo sao ở một nơi cho dù là mùa mưa nhưng còn rất khắc nghiệt như vậy mà nhánh Phong Lan không những sống được mà còn nở hoa, cái bông hoa bé nhỏ màu tím, nó như hút lấy cái nhìn của tôi và đi vào trong giấc ngủ đêm ấy. Chiều hôm sau, ngay khi đi làm về tôi đã qua bên bờ suối tìm cách chặt nguyên cả đoạn cây có nhánh Phong Lan bám vào. Tôi nâng niu và cẩn thận như vừa mới tìm thấy báu vật trong rừng.

Những mệt nhọc hàng ngày gần như tan biến mỗi khi chiều tối quay về lán và đứng nhìn những cánh lá Phong Lan run rẩy trong những chiều có mưa. Riêng chuyện này có lẽ tôi cần cảm ơn Hùng vì cành lan được an toàn trong suốt những ngày ở rừng cho đến khi tôi mang về trường có phần công lao nhờ cái uy mặt rô của “bựa”, bởi đã có nhiều kẻ rình rập muốn lấy nó. Chuyện về cành Phong Lan và mưa rừng còn có liên quan đến một người khác dù người ấy không có trong quãng thời gian bầm dập mưu sinh của tôi, nếu kể ra sẽ lại thêm một kỳ “sướt mướt” nữa nên có lẽ xin để tôi giữ lại cho riêng mình.

Một năm sau đó khi khóa học kết thúc, dù có vài gợi ý cho việc ở lại làm quản sinh cho phòng đào tạo. Nhưng vì những ánh đèn màu của Sài Gòn thôi thúc và tôi khát khao được thể hiện điều gì đó với cái chứng chỉ Anh Văn và Vi Tính mới nhận. Điều này đã làm tôi có một… ảo tưởng và phải tiếp tục trả giá cho miền đất hứa.

Kỳ 6: chưa đặt được tên.
 
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Phá trinh phát bác nhá, hớ hớ.
Sướng vãi. Rình mãi.
 

dia

Well-Known Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Truyện tự kể của Bac1sao e thấy hao hao giống phim quá.Kết thúc đúng ý trời quá " Gieo nhân nào gặt quả đó"
 

paracels

Well-Known Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Bác viết mà chỉ liệt kê sự kiện, không miêu tả cảm xúc. Có lẽ do đi công tác nên cảm xúc của bác khi viết không tuôn trào chăng ? Em mong chờ bác miêu tả cảm xúc khi phải hóa kiếp con ngựa, vào những ngày có mưa trong rừng í, với em thì cảm giác ấy nó mênh mông, trống trải và kỳ lạ lắm.
 
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Bác tick mấy slot trên đầu rùi viết vào đó cho nó liền truyền,đang đọc mò mò xuống dưới hơi tụt hứng tí.thanks bác vì truyện hay
 

hellomoto

Active Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

oh làm em cứ tưởng lão là lâm tặc thật cơ chứ =)), một trải nghiệm khá thú vị, em dân quê nên mấy cái vụ này quá rành hehe:-??
 

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

oh làm em cứ tưởng lão là lâm tặc thật cơ chứ =)), một trải nghiệm khá thú vị, em dân quê nên mấy cái vụ này quá rành hehe:-??
CHắc Dâm tặc thôi, chws làm gì có gan làm Lâm Tặc! :D
 

minhtuantkh

New Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Phá trinh phát bác nhá, hớ hớ.
Sướng vãi. Rình mãi.

Đúng là bó trym với kiểu hớ hớ ... của mụ này. Cứ như là đi rình hấp diêm mình không bằng. Vãi....:((

Truyện tự kể của Bac1sao e thấy hao hao giống phim quá.Kết thúc đúng ý trời quá " Gieo nhân nào gặt quả đó"

Một kết cục thê thảm em chẳng muốn vậy chút nào mà bác lại hỉ hả có vẻ đắc chí. Nếu em hết ra đảm bảo chẳng có cha đạo diễn nào dám dựng phim hết vì còn tốn hơn làm phim đề tài chiến tranh. Heheee... mà thôi sẽ mất nhiều time của các bác, hao đất điễn đàn. ^#(^

Bác viết mà chỉ liệt kê sự kiện, không miêu tả cảm xúc. Có lẽ do đi công tác nên cảm xúc của bác khi viết không tuôn trào chăng ? Em mong chờ bác miêu tả cảm xúc khi phải hóa kiếp con ngựa, vào những ngày có mưa trong rừng í, với em thì cảm giác ấy nó mênh mông, trống trải và kỳ lạ lắm.

Bác quả là tinh ý. Bái phục, chắc lão Sym cũng chỉ nhận xét được như bác là cùng :D. Nhưng nếu đi vào nội tâm nhân vật và để chạm vào tim người đọc thì em không dám và cũng không đủ sức. Chỉ mong có chút chuyện ba lăng nhăng góp vui với mọi người xả sờ-trít thôi. Em rất áy náy vì kỳ này không lấy được của bác miếng khăn giấy nào. Hic...;))

Bác tick mấy slot trên đầu rùi viết vào đó cho nó liền truyền,đang đọc mò mò xuống dưới hơi tụt hứng tí.thanks bác vì truyện hay

Dạ em cũng định làm vậy, nhưng nếu thế thì đâu có thể thấy được mặt bác hiện ra đây 8-|

oh làm em cứ tưởng lão là lâm tặc thật cơ chứ =)), một trải nghiệm khá thú vị, em dân quê nên mấy cái vụ này quá rành hehe:-??

Tội âm mưu giết ngựa ( tài sản xã hội chủ nghĩa) còn nặng hơn lâm tặc đó bác. Nhưng hơn 15 năm rồi nên theo luật: miễn truy cứu :))

CHắc Dâm tặc thôi, chws làm gì có gan làm Lâm Tặc! :D

Dạo này mụ còn bắt chước cả cách dùng chữ của lão Tím tái à. Tớ không cùng hệ với mụ đâu, đừng có tưởng bở giống lão detien rồi lại chưng hửng =)).
Bữa qua quậy tới bến luôn hả? Có mấy em vũ công chiến đấy ác quá, chảy máu cam đấy :D, trong này mà làm phải chơi xích líp múa cột mới được. Nói thật tớ xem cái tường thuật trực tiếp ...mà tức và ghen ói máu. Căm thù lão Chip vì để ngoài nớ quá hoàng tráng qua mặt cả trong này 8-X
 

dungdt2

New Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Đọc đi đọc lại có 1 chi tiết là có bằng vi tính và anh văn rồi thế mà ko up được phim lên youtube =))
Chắc là bằng mua bằng các quan hệ...xác thịt :">
 

hellomoto

Active Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

Đọc đi đọc lại có 1 chi tiết là có bằng vi tính và anh văn rồi thế mà ko up được phim lên youtube =))
Chắc là bằng mua bằng các quan hệ...xác thịt :">

cái vụ này thì em chưa mua bao giờ như thế cả, tuy nhiên cái cảm giác "gần gũi thiên" khi thực hiện điều ấy thật là tuyệt, hơn cả trong hotel 5* nữa nhá, ko tin ư ? cứ thử 1 lần sẽ thích ngay thôi mà=P~
 

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

cái vụ này thì em chưa mua bao giờ như thế cả, tuy nhiên cái cảm giác "gần gũi thiên" khi thực hiện điều ấy thật là tuyệt, hơn cả trong hotel 5* nữa nhá, ko tin ư ? cứ thử 1 lần sẽ thích ngay thôi mà=P~
Oh My God. Công nhận, công nhận lão helomoto lần đầu tiên nói đúng! :D
 

paracels

Well-Known Member
Ðề: Tự truyện: Sài Gòn, miền đất hứa ( Kỳ 5: Cảm hóa hay đồng lõa, một chuyện không có hậu )

cái vụ này thì em chưa mua bao giờ như thế cả, tuy nhiên cái cảm giác "gần gũi thiên" khi thực hiện điều ấy thật là tuyệt, hơn cả trong hotel 5* nữa nhá, ko tin ư ? cứ thử 1 lần sẽ thích ngay thôi mà=P~

Thử với bác á ? Hix hix hix, I have a dream !
 
Bên trên