Ðề: Vi phạm bản quyền, trái ổi và đứa trẻ
Đọc bài viết thấy nghiêm trọng nhưng lời ý thì rất vui. Cảm ơn bác chủ thớt.
Em thì chẳng biết nghĩ đến những vấn đề cao siêu nhưng em cho rằng mấy cái luật đó là những thứ vớ vẫn của bọn mọt sách có chức quyền, được loby để làm tiền cho giới tư bản giải trí và phần mềm Mỹ và chẳng qua đó là một sự tước đoạt quyền tự do của con người trong việc chia sẻ tài nguyên mà mình tích cóp được ở trên mạng.
Chẳng có cái luật nào cấm người ta mua bánh rán chỉ được ăn cho riêng mình mà không được mời người khác xơi cùng cho nó tình cảm và nếu chia sẻ cho người khác thì là phạm tội. Vậy thì tại sao tôi mua 1 cái đĩa phim hay tôi lại không được mời người thân, bạn bè xem cùng? Nếu bạn bè tôi ở xa không đến xem cùng được thì tại sao tôi không thể chia se nó cho họ qua mạng internet? Chỉ khi nào, tôi dùng cái đó để kinh doanh, thu tiền thì tôi mới là người vụ lợi, ăn trên lưng, trên mồ hôi xương máu tư bản thôi chứ. Sao có lẽ đâu bán một thứ hàng cho người mua rồi cho người đi theo rình mò xem họ ăn như thế nào, ăn với ai, đi toa-lét chỗ nào như thế không chứ.
Đồng ý với tác giả là, sự thua lỗ của ngành công nghiệp giải trí là sự ngụy biện và đó chỉ là trò ăn vạ. Vì thực ra, họ thua lỗ không phải vì bị ăn cắp bản quyền mà là họ không có hình thức kinh doanh phù hợp. Doanh thu từ các bộ phim chủ yếu do các rạp chiếu và tiền nhượng bản quyền trình chiếu đem lại. Vậy thì thua trên mặt trận này là thua, không đổ lỗi, ăn vạ ai được. Chứ còn với sự phát triển của các kênh truyền hình cả miễn phí và trả tiền ngày nay thì phim nào vừa mới ra rạp mà chẳng lên truyền hình mà HBO, Diva, Cinemax... là những ví dụ. Phí thu truyền hình trả tiền không phải là đắt so với thu nhập bình quân đầu người ở các quốc gia. Vì vậy, chẳng phải ăn cắp thì người dân vẫn có phim xem. Và dĩ nhiên, họ trả tiền bản quyền qua các đài truyền hình đấy chứ. Truyền hình trả tiền các phát triển thì dịch vụ cho thuê băng đĩa càng teo tóp lại. Vì thế, doanh thu bán, cho thuê băng đĩa cho nhu cầu cá nhân, hộ gia đình giảm là đương nhiên. Cái đó chẳng có gì phải khóc lóc. Thu qua một đầu mối là kênh truyền hình không tốt hơn là thu nhặt tiền xu sao?
Còn nói về game, thì giờ đây game online hay offline chiếm ưu thế? Cái đó phải thống kê. Nhưng với sự phát triển của internet thì thị phầm game offline sẽ thu hẹp lại do không thể hấp dẫn bằng game online. Game online càng phát triển thì phần thu bản quyền qua các nhà phát hành càng tăng và thu bản quyền qua các đại lý phát hành không tiết kiệm chi phí khai thác hơn là thu trực tiếp của người chơi sao?
Cái vấn đề khốn nạn, chó chết là ở cái bọn tham ăn, đã bán sản phẩm cho người ta rồi còn định tận thu bằng cách hạn chế người ta chia sẻ cho nhau xem và dùng cá nhân. Thửu hỏi xem, các bôh pjim mượt mà load trên mạng có bao nhiêu phim xuất phát từ nguồn ăn cắp? Họ vẫn mua đàng hoàng và họ chia sẻ cho bạn bè xem chung qua internet thì có gì mà phải rạo rực lên. Khi nào họ thu tiền chia sẻ thì hãy tính chứ.
Em xin có vài ý kiến:
Đỏ 1: Bác so sánh việc mua bánh rán và chia nhau với mua phim, vậy để em hỏi bác câu này: Nếu bác muốn chia cái bánh rán cho 1 người khác, bác vẫn được ăn toàn bộ cái bánh rán hay chỉ được ăn một nửa? Nếu bác muốn chia cái bánh đó cho 10 người, 100 người hay 1 triệu người thì thế nào? Bác có thể copy nguyên bản, phép thần thông quảng đại giống Tôn Ngộ Không đến biến 1 cái bánh rán thành 100 cái được không? Nếu 2 người chia nhau 1 cải bánh rán, mỗi người một nửa không đủ no, bác sẽ "hóa phép" để biến nó thành 2 cái hay là bác sẽ phải đi mua thêm cái nữa? Nếu bác mua một đĩa phim, và bác đem cái đĩa đó cho người khác, chẳng ai phàn nàn vì lúc đó nó hoàn toàn giống như việc bác mua 1 cái bánh rán và đem cho. Nếu đúng là bác có tài thần thông quảng đại để biến 1 cái bánh rán thành 100, thì em xin đồng ý là bác có lý khi so sánh mua bánh rán với việc sao chép và chia sẻ phim, còn nếu không, so sánh của bác là cực kỳ vô lý và không có cơ sở.#-o
Đỏ 2: Đã lấy không của người ta rồi còn chửi người ta chó chết, khốn nạn, bác có thấy như thế là quá đáng không?#-o Còn nếu bác vẫn nghĩ là việc copy và chia sẻ phim chẳng khác gì chia sẻ bánh rán, chẳng có gì sai cả thì bác nên đổi nick của bác thành "Tề Thiên Đại Thánh".
Cá nhân em thấy việc copy phim và chia sẻ trên Internet là sai và em không làm. Toàn bộ phim em sở hữu đều được mua đàng hoàng tử tế, và đến nay tổng chi phí cho bộ sưu tập phim của em có lẽ lớn hơn tổng chi phí cho cái TV và dàn âm thanh ghẻ của em cộng lại. Cũng giống như chi phí mua phần mềm cài trên máy tính của em có lẽ cũng gần bằng nếu không nhiều hơn chi phí em dành mua cái máy tính.
Mặc dù vậy em cũng có phần đồng ý với bác chủ thớt Symphony là nhiều khi các hãng phim hay phần mềm cứ gào toáng lên về việc thua lỗ do việc chia sẻ bất hợp pháp. Em nghĩ những phim nào hay thì người ta mới lấy, còn phim dở thì ai thèm?=; Nhưng phim hay thì lúc nào chẳng có lãi, lãi lớn là đằng khác, chỉ có phim dở mới lỗ thôi. Nhưng công bẳng mà nói thì nếu không bị copy bất hợp pháp nhiều thì có lẽ những phim lãi sẽ lãi nhiều hơn, nhưng phim chỉ lỗ một chút sẽ không lỗ và các phim thua lỗ nhiều thì sẽ thua lỗ ít hơn.
Chúng ta cũng không nên biện minh cho việc chia sẻ phim một cách bất hợp pháp và coi nó là một điều hoàn toàn bình thường. Ít nhất chúng ta cũng nên thấy đó là việc sai không nên làm. Còn việc chúng ta có (buộc phải) làm hay không, có thể vì nhiều lý do, thì lại là chuyện khác. Còn nếu ai cứ khăng khăng rằng việc này chẳng có gì sai thì em xin lỗi, em thấy chẳng khác gì việc "đái" (đi tiều tiện) ở ngoài đường được coi là một điều bình thường ở Việt nam ta những năm về trước, cái thời mà cái câu "hôn trộm, đái đường" còn phổ biến (có lẽ giờ vẫn còn nhưng ít hơn
)
Dù em không ủng hộ, em cũng không lên án việc tải phim trên mạng. Dù em nghĩ điều đó là sai, không nên làm, nhưng có thể vì nhiều lý do mà không phải ai cũng tránh được những điều mình biết là không nên làm. Hơn nữa mỗi người có ranh giới giữa đúng sai, phải trái và lựa chọn của riêng mình.
Em nghĩ ai có điều kiện thì nên mua, không nhiều thì ít, mua được chút nào hay chút đó, coi như đó là đóng góp một chút và trả công cho công sức của người ta. Đó cũng là cách mình tôn trọng dành cho những người làm ra những sản phẩm đó, dù đó là phim, nhạc, trò chơi điện tử hay phần mềm. Với riêng cá nhân em thì nó còn là sự tự trọng của chính bản thân, em nghèo nhưng em không lấy không của người khác. Em khá nghiêm khắc với bản thân ở điểm này. Em thấy có điều nực cười là nhiều người bỏ ra nhiều chục triệu, thậm chí nhiều trăm triệu để sắm bộ dàn HD cực kỳ xịn, nhưng vẫn vin vào lý do "khó khăn", rồi "điều kiện Việt nam còn nghèo" đề biện minh cho việc tải phim và phần mềm lậu.8-}