C_Pham
Well-Known Member
Trong thời buổi Công Nghệ Thông Tin phát triển như hiện nay bệnh này em tin chắc hầu hết các bác trên diễn đàn đã từng nghe. Nhưng em nghĩ chưa chắc các bác đã hiểu về nó.
Vậy nên hôm nay nhân dịp được nghỉ ở nhà, em muốn kể cho các bác nghe chuyện về quá trình mắc bệnh và chữa bệnh của em. Em quyết định kể nó vì sau khi mắc bệnh em thấy rất nhiều người cũng mắc bệnh này mà không biết để đến khi nặng rồi mới chữa.
Hy vọng câu chuyện em kể sẽ giúp các bác tránh mắc phải bệnh này và nếu lỡ có mắc phải thì cũng biết cách chữa trị để nó khỏi theo mình dai dẳng.
Câu chuyện mắc bệnh của em xảy ra vào năm 2003. Nếu các bác nhớ lại thì năm 2003 là 1 năm khủng hoảng kinh tế, nên áp lực công việc với em là rất lớn (em phụ trách bán hàng ở 1 công ty đa quốc gia). Hơn nữa trong công việc cá nhân cũng có việc phải lo lắng nên cộng hưởng cả 2 cái đó lại làm em mắc bệnh.
Trước hết em xin nói rối loạn lo âu thì ai cũng gặp trong đời. Ví dụ trước khi các bác vào phòng thi thì thấy mình hồi hộp, lo âu, hay lần đầu tiên bước chân vào cửa hàng thiết bị âm thanh một mình, kinh nghiệm chưa có sợ mình vào cửa hàng hỏi chẳng biết gì thì thấy ngượng ngùng... Tuy nhiên những lần lo âu đó nó chỉ thoảng qua, rồi chúng ta lại trấn tĩnh trở lại, cuộc sống lại trở về bình thường.
Những lần lo âu nếu cứ lặp đi lặp lại liên tục mà cơ thể không tự vượt qua được thì lúc đó nó mới trở thành bệnh lý và cần phải chữa trị.
Em cũng xin nói luôn là bênh Rối Loạn Lo Âu - Trầm Cảm (RLLA-TC) là bênh tâm thần, chứ không phải bệnh thần kinh. Nôm na là bệnh thần kinh liên quan đến phần cứng (như não, cột sống, dây thần kinh...), còn bệnh tâm thần tức là liên quan đến phần mềm (hệ điều hành). RLLA là bênh tâm thần (tức là bị lỗi hệ điều hành) nên ngành Y không thể dùng các máy móc, thiết bị y tế (chụp, chiếu, điện não...) để phát hiện ra bệnh.
Lúc đầu triệu chứng của em là thỉnh thoảng cảm thấy bị thiếu ô xy khi ở trong văn phòng. Dần dần thấy huyết áp tăng, mạch tăng, có hiện tượng hồi hộp, đánh trống ngực, khó chịu, bồn chồn trong ngực. Thế là mọi nỗ lực bắt đầu tập trung vào khám và điều trị tim mạch.
Phải nói là em đã đi khám các chuyên gia tim mạch đầu ngành ở Hà Nội (Bs Tiến, Bs Hùng, Bs Khánh khoa C4 bệnh viên Bạch Mai, GS Nguyễn Lân Việt, Bs Hoa, Bs Hồng ở phòng khám chuyên tim mạch Thăng Long). Em được theo dõi bằng Holter Điện tim (đeo 1 cái may 24/24, cứ 15 phú nó lại điện tin, đo mạch, huyết áp 1 lần) rồi làm siêu âm tim, phân tích máu...Tuy nhiên các bác sỹ chỉ cho uống thuốc giảm nhịp tim, giảm huyết áp, an thần. Tức là chỉ chữa triệu chứng chứ không tìm ra nguyên nhân vì tim không có tổn thương thực thể.
Điều trị 1 thời gian theo các bác sỹ tim mạch, triệu chứng có giảm nhưng bênh thì không thuyên giảm nên em được khuyên đi khám nội tiết. Và ở đây bác sỹ phát hiện ra em bị Cường Giáp (một dạng của bệnh Basedow). Lúc đó em thở phào, thế là xong mình đã phát hiện ra đúng bệnh, bây giờ chỉ còn điều trị theo phác đồ, thì khoảng 6 tháng là hết triệu chứng và cần uống thuốc duy trì 6 tháng đến 1 năm nữa cho khỏi hẳn.
Mừng vui vô hạn là vậy nhưng khi uống thuốc Cường Giáp được khoảng 6 tháng thì chỉ số máu của Cường Giáp về mức bình thường (trong thời gian điều trị này cũng 1 số lần em phải vào viện cấp cứu buổi đêm), thì các triệu chứng hồi hộp, trống ngực, bồn chồn lại vẫn còn nguyên.
Nhớ trước đây ông Nhạc có bị bệnh Trầm Cảm đã được điều trị khỏi, em cũng liều đi khám bác sỹ Tâm Thần ở Bạch Mai. Sau khi thăm hỏi và làm test (trả lời hệ thống các câu hỏi), các bác sỹ xác định em bị RLLA-TC và cho toa thuốc điều trị.
Qua tìm hiểu thì em biết thuốc bệnh này uống sau 2 tuần mới bắt đầu có tác dụng. Em đã quay lại bác sỹ chữa Cường Giáp cho em xin tư vấn thêm, bác sỹ này nói với em là phải tuyệt đối tuân thủ phác đồ điều trị của bác sỹ Tâm Thần, bất kể ai có nói gì, khuyên gì.
Em uống thuốc do bác sỹ tâm thần kê được khoảng hơn 1 tháng thì bắt thấy đỡ tức ngực hơn, các triệu chứng bắt đầu suy giảm. Và sai lầm của em bắt đầu từ đây.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, thì em được anh bạn thân giới thiệu cho 1 bác sỹ giỏi ở viện Châm Cứu Thái Thịnh (do GS Nguyễn Tài Thu mở). Bác sỹ này là người học cùng trường với em hồi phổ thông cấp 3 ở Nam Định, nhưng kém em 7-8 khóa gì đó. Bác sỹ đã châm cứu và chữa khỏi cho bố, mẹ vợ của bạn thân em (liệt, đau cột sống).
Khi gặp bác sỹ đồng hương khẳng định với em là đã chữa bệnh như em bị cho nhiều người, chỉ cần châm cứu 30 ngày là khỏi hẳn, với điều kiện là phải bỏ hết các thuốc tâm thần (trong khi bác sỹ tâm thần nói em cứ uống thuốc, còn uống đến bao giờ thì chưa thể trả lời).
Phải lựa chọn giữa điều trị 30 ngày sẽ khỏi hẳn và tiếp tục uống thuốc chưa biết khi nào dừng em đã chọn cách thứ nhất mà quên mất lời dặn vô cùng quý báu của bác sỹ Nội tiết.
Em bỏ thuốc, theo châm cứu sau 30 ngày bệnh chỉ hơi đỡ. Đã đâm lao phải theo lao, em tiếp tục châm cứu tiếp 30 ngày nữa. Kết quả là bệnh của em vẫn vậy và thậm chí còn tồi tệ hơn. Không muốn mất lòng anh bác sỹ đồng hương em đã nói là em đã khỏi để dừng châm cứu (mặc dù tiền châm cứu 2 tháng quy ra cũng mất mấy cây vàng).
Em quay lại bác sỹ tâm thần, thấu hiểu bệnh nhân bác sỹ động viên em làm lại từ đầu. Tuy nhiên bây giờ điều trị sẽ khó khăn và phức tạp hơn. Em cũng quay lại xin tư vấn bác sỹ Nội tiết và được lên lớp thậm tệ vì không nghe lời.
Sau đó vừa uống thuốc của bác sỹ tâm thần kết hợp với Đông y (Viện Y Học Cổ Truyền Quân Đội), nhưng do bị lờn thuốc do em bỏ giữa chừng như đã nói ở trên, mặc dù bác sỹ đã thay các loại thuốc khác nhau nhưng bệnh vẫn ngày càng nặng thêm.
May mắn cho em là sau 5 năm chữa trị không khỏi với nhiều lần phải đi cấp cứu và nằm viện, đến tháng 8/2008 em được người mách đến khám chuyên gia đầu ngành GS/TS Ngô Ngọc Tản giảng dạy tại Học viên Quân Y và là trưởng khoa Tâm Thần BV 103.
Sau khi nghiên cứu kỹ bệnh án GS/TS Tản chuẩn đoán em mắc bệnh Panic (RLLA có những cơn kinh hoảng kịch phát), khác với chuẩn đoán ở BV Bạch mai chỉ là RLLA-TC, nên phác đồ điều trị khác hẳn, có liều tấn công sau đó là liều duy trì. Với phác đò điều trị của GS/TS Tản, bệnh tình của em ngày càng tốt lên. Từ chỗ không dám ra khỏi nhà 1 mình, đi đâu cũng phải có người đi cùng, bây giờ em đã hoạt động gần như bình thường và vẫn đang uống thuốc duy trì.
Sau khi chữa được bệnh em đã tư vấn cho nhiều người cùng cảnh ngộ chữa khỏi bệnh, trong đó có 1 bác cũng đang chơi trên HDVN (hiện bác này chữa cũng khỏi gần hết các triệu chứng), nên hôm nay chia sẻ lại với anh em.
Kinh nghiệm của em như sau:
1. Chúng ta cần kiểm soát stress để không mắc bênh RLLA bằng cách balance giữa work và life, tập thể dục, chơi thể thao làm các việc có ích, giúp đỡ mọi người để cảm thấy mình có ích cho gia đình, bạn bè và xã hội. Dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý và phải biết giải tỏa lo âu. Dành thời gian cho đam mê nào đó: chơi ảnh, chơi HD, chơi âm thanh... Thường xuyên giao lưu với bạn bè, gia đình tránh sống quá khép kín.
2. Khi có các triệu chứng như em kể trên, thì trước hết đi khám các chuyên khoa tim mạch, nội tiết, tiêu hóa... để loại trừ những bệnh đó. Nếu đi khám các chuyên khoa đó rồi mà mình không sao, thì nên đi khám chuyên khoa Tâm thần. Từ trước đến nay người VN cứ quan niệm Tâm Thần là Điên nên ngại đến khám. Ngày nay khoa học phát triển Tâm Thần bao gồm rất nhiều bệnh, nên chúng ta phải vượt qua mặc cảm để đến khám.
3. Chả may chúng ta mắc phải bênh RLLA-TC thì chúng ta phải kiên trì điều trị. Bệnh này hoàn toàn có thể điều trị khỏi (chúng ta phải có niềm tin sắt đá vào điều này). Tuy nhiên bệnh phải chữa lâu mới khỏi, thuốc uống sau 2 tuần mới bắt đầu có tác dụng. Nhiều bạn không có kinh nghiệm thấy uống cả tháng không thấy đỡ, bỏ dở không điều trị tiếp. Điều này hết sức nguy hiểm như trường hợp cá nhân em đã mắc phải. Khi chữa bệnh phải tuân thủ tuyệt đối phác đồ của bác sỹ.
Nếu có các triệu chứng khác thường, phải quay lại bác sỹ để khám và kê lại đơn, không được tự ý tăng/giảm/bỏ thuốc.
Thuốc chữa bệnh này có rất nhiều loại, mỗi người hợp với 1 loại thuốc khác nhau, nên bác sỹ ngay từ lần đầu tiên chưa chắc đã kê đúng loại phù hợp với bạn. Trong quá trình điều trị bác sỹ sẽ thử các loại thuốc khác nhau, khi nào thấy hợp với bạn thì sẽ duy trì điều trị bằng thuốc đó.
4. Trong thời gian điều trị tuyệt đối kiêng các chất kích thích (đặc biệt là rượu, bia), vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến công dụng của thuốc.
5. Trong thời gian điều trị bạn không nên xin nghỉ việc. Nhiều bạn nghĩ nghỉ việc sẽ giúp cho việc chữa bệnh tốt hơn, nhanh hơn. Nhưng đây là bệnh cần điều trị lâu dài nên việc nghỉ làm sẽ ảnh hưởng đến thu nhập => tạo thêm mối lo. Nhưng quan trọng hơn cả khi bạn làm việc bạn sẽ quên nghĩ đến bệnh, còn ở nhà chẳng làm gì, nhiều thời gian rỗi bạn sẽ thường xuyên nghĩ đến bệnh nên chữa sẽ lâu khỏi. Bạn nên trao đổi riêng với Sếp để bố trí cho bạn công việc hợp lý hoặc giảm áp lực công việc cho bạn trong thời gian điều trị.
6. Bạn cần nói rõ tình hình bệnh cho người nhà. Chỉ có sự hỗ trợ tích cực của người nhà (hiểu bạn, không cáu gắt, bực tức với bạn, thường xuyên động viên bạn) thì mới giúp qua trình điều trị thuận lợi.
Nếu các bạn cần tư vấn về kinh nghiệm chưa bệnh này thì có thể liên hệ với em qua PM hoặc để lại số ĐT em sẽ liên hệ với bạn.
Và cuối cùng chúc tất cả các bạn không mắc phải căn bênh oái oăm này và vui với HD-HT.
Vậy nên hôm nay nhân dịp được nghỉ ở nhà, em muốn kể cho các bác nghe chuyện về quá trình mắc bệnh và chữa bệnh của em. Em quyết định kể nó vì sau khi mắc bệnh em thấy rất nhiều người cũng mắc bệnh này mà không biết để đến khi nặng rồi mới chữa.
Hy vọng câu chuyện em kể sẽ giúp các bác tránh mắc phải bệnh này và nếu lỡ có mắc phải thì cũng biết cách chữa trị để nó khỏi theo mình dai dẳng.
Câu chuyện mắc bệnh của em xảy ra vào năm 2003. Nếu các bác nhớ lại thì năm 2003 là 1 năm khủng hoảng kinh tế, nên áp lực công việc với em là rất lớn (em phụ trách bán hàng ở 1 công ty đa quốc gia). Hơn nữa trong công việc cá nhân cũng có việc phải lo lắng nên cộng hưởng cả 2 cái đó lại làm em mắc bệnh.
Trước hết em xin nói rối loạn lo âu thì ai cũng gặp trong đời. Ví dụ trước khi các bác vào phòng thi thì thấy mình hồi hộp, lo âu, hay lần đầu tiên bước chân vào cửa hàng thiết bị âm thanh một mình, kinh nghiệm chưa có sợ mình vào cửa hàng hỏi chẳng biết gì thì thấy ngượng ngùng... Tuy nhiên những lần lo âu đó nó chỉ thoảng qua, rồi chúng ta lại trấn tĩnh trở lại, cuộc sống lại trở về bình thường.
Những lần lo âu nếu cứ lặp đi lặp lại liên tục mà cơ thể không tự vượt qua được thì lúc đó nó mới trở thành bệnh lý và cần phải chữa trị.
Em cũng xin nói luôn là bênh Rối Loạn Lo Âu - Trầm Cảm (RLLA-TC) là bênh tâm thần, chứ không phải bệnh thần kinh. Nôm na là bệnh thần kinh liên quan đến phần cứng (như não, cột sống, dây thần kinh...), còn bệnh tâm thần tức là liên quan đến phần mềm (hệ điều hành). RLLA là bênh tâm thần (tức là bị lỗi hệ điều hành) nên ngành Y không thể dùng các máy móc, thiết bị y tế (chụp, chiếu, điện não...) để phát hiện ra bệnh.
Lúc đầu triệu chứng của em là thỉnh thoảng cảm thấy bị thiếu ô xy khi ở trong văn phòng. Dần dần thấy huyết áp tăng, mạch tăng, có hiện tượng hồi hộp, đánh trống ngực, khó chịu, bồn chồn trong ngực. Thế là mọi nỗ lực bắt đầu tập trung vào khám và điều trị tim mạch.
Phải nói là em đã đi khám các chuyên gia tim mạch đầu ngành ở Hà Nội (Bs Tiến, Bs Hùng, Bs Khánh khoa C4 bệnh viên Bạch Mai, GS Nguyễn Lân Việt, Bs Hoa, Bs Hồng ở phòng khám chuyên tim mạch Thăng Long). Em được theo dõi bằng Holter Điện tim (đeo 1 cái may 24/24, cứ 15 phú nó lại điện tin, đo mạch, huyết áp 1 lần) rồi làm siêu âm tim, phân tích máu...Tuy nhiên các bác sỹ chỉ cho uống thuốc giảm nhịp tim, giảm huyết áp, an thần. Tức là chỉ chữa triệu chứng chứ không tìm ra nguyên nhân vì tim không có tổn thương thực thể.
Điều trị 1 thời gian theo các bác sỹ tim mạch, triệu chứng có giảm nhưng bênh thì không thuyên giảm nên em được khuyên đi khám nội tiết. Và ở đây bác sỹ phát hiện ra em bị Cường Giáp (một dạng của bệnh Basedow). Lúc đó em thở phào, thế là xong mình đã phát hiện ra đúng bệnh, bây giờ chỉ còn điều trị theo phác đồ, thì khoảng 6 tháng là hết triệu chứng và cần uống thuốc duy trì 6 tháng đến 1 năm nữa cho khỏi hẳn.
Mừng vui vô hạn là vậy nhưng khi uống thuốc Cường Giáp được khoảng 6 tháng thì chỉ số máu của Cường Giáp về mức bình thường (trong thời gian điều trị này cũng 1 số lần em phải vào viện cấp cứu buổi đêm), thì các triệu chứng hồi hộp, trống ngực, bồn chồn lại vẫn còn nguyên.
Nhớ trước đây ông Nhạc có bị bệnh Trầm Cảm đã được điều trị khỏi, em cũng liều đi khám bác sỹ Tâm Thần ở Bạch Mai. Sau khi thăm hỏi và làm test (trả lời hệ thống các câu hỏi), các bác sỹ xác định em bị RLLA-TC và cho toa thuốc điều trị.
Qua tìm hiểu thì em biết thuốc bệnh này uống sau 2 tuần mới bắt đầu có tác dụng. Em đã quay lại bác sỹ chữa Cường Giáp cho em xin tư vấn thêm, bác sỹ này nói với em là phải tuyệt đối tuân thủ phác đồ điều trị của bác sỹ Tâm Thần, bất kể ai có nói gì, khuyên gì.
Em uống thuốc do bác sỹ tâm thần kê được khoảng hơn 1 tháng thì bắt thấy đỡ tức ngực hơn, các triệu chứng bắt đầu suy giảm. Và sai lầm của em bắt đầu từ đây.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, thì em được anh bạn thân giới thiệu cho 1 bác sỹ giỏi ở viện Châm Cứu Thái Thịnh (do GS Nguyễn Tài Thu mở). Bác sỹ này là người học cùng trường với em hồi phổ thông cấp 3 ở Nam Định, nhưng kém em 7-8 khóa gì đó. Bác sỹ đã châm cứu và chữa khỏi cho bố, mẹ vợ của bạn thân em (liệt, đau cột sống).
Khi gặp bác sỹ đồng hương khẳng định với em là đã chữa bệnh như em bị cho nhiều người, chỉ cần châm cứu 30 ngày là khỏi hẳn, với điều kiện là phải bỏ hết các thuốc tâm thần (trong khi bác sỹ tâm thần nói em cứ uống thuốc, còn uống đến bao giờ thì chưa thể trả lời).
Phải lựa chọn giữa điều trị 30 ngày sẽ khỏi hẳn và tiếp tục uống thuốc chưa biết khi nào dừng em đã chọn cách thứ nhất mà quên mất lời dặn vô cùng quý báu của bác sỹ Nội tiết.
Em bỏ thuốc, theo châm cứu sau 30 ngày bệnh chỉ hơi đỡ. Đã đâm lao phải theo lao, em tiếp tục châm cứu tiếp 30 ngày nữa. Kết quả là bệnh của em vẫn vậy và thậm chí còn tồi tệ hơn. Không muốn mất lòng anh bác sỹ đồng hương em đã nói là em đã khỏi để dừng châm cứu (mặc dù tiền châm cứu 2 tháng quy ra cũng mất mấy cây vàng).
Em quay lại bác sỹ tâm thần, thấu hiểu bệnh nhân bác sỹ động viên em làm lại từ đầu. Tuy nhiên bây giờ điều trị sẽ khó khăn và phức tạp hơn. Em cũng quay lại xin tư vấn bác sỹ Nội tiết và được lên lớp thậm tệ vì không nghe lời.
Sau đó vừa uống thuốc của bác sỹ tâm thần kết hợp với Đông y (Viện Y Học Cổ Truyền Quân Đội), nhưng do bị lờn thuốc do em bỏ giữa chừng như đã nói ở trên, mặc dù bác sỹ đã thay các loại thuốc khác nhau nhưng bệnh vẫn ngày càng nặng thêm.
May mắn cho em là sau 5 năm chữa trị không khỏi với nhiều lần phải đi cấp cứu và nằm viện, đến tháng 8/2008 em được người mách đến khám chuyên gia đầu ngành GS/TS Ngô Ngọc Tản giảng dạy tại Học viên Quân Y và là trưởng khoa Tâm Thần BV 103.
Sau khi nghiên cứu kỹ bệnh án GS/TS Tản chuẩn đoán em mắc bệnh Panic (RLLA có những cơn kinh hoảng kịch phát), khác với chuẩn đoán ở BV Bạch mai chỉ là RLLA-TC, nên phác đồ điều trị khác hẳn, có liều tấn công sau đó là liều duy trì. Với phác đò điều trị của GS/TS Tản, bệnh tình của em ngày càng tốt lên. Từ chỗ không dám ra khỏi nhà 1 mình, đi đâu cũng phải có người đi cùng, bây giờ em đã hoạt động gần như bình thường và vẫn đang uống thuốc duy trì.
Sau khi chữa được bệnh em đã tư vấn cho nhiều người cùng cảnh ngộ chữa khỏi bệnh, trong đó có 1 bác cũng đang chơi trên HDVN (hiện bác này chữa cũng khỏi gần hết các triệu chứng), nên hôm nay chia sẻ lại với anh em.
Kinh nghiệm của em như sau:
1. Chúng ta cần kiểm soát stress để không mắc bênh RLLA bằng cách balance giữa work và life, tập thể dục, chơi thể thao làm các việc có ích, giúp đỡ mọi người để cảm thấy mình có ích cho gia đình, bạn bè và xã hội. Dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý và phải biết giải tỏa lo âu. Dành thời gian cho đam mê nào đó: chơi ảnh, chơi HD, chơi âm thanh... Thường xuyên giao lưu với bạn bè, gia đình tránh sống quá khép kín.
2. Khi có các triệu chứng như em kể trên, thì trước hết đi khám các chuyên khoa tim mạch, nội tiết, tiêu hóa... để loại trừ những bệnh đó. Nếu đi khám các chuyên khoa đó rồi mà mình không sao, thì nên đi khám chuyên khoa Tâm thần. Từ trước đến nay người VN cứ quan niệm Tâm Thần là Điên nên ngại đến khám. Ngày nay khoa học phát triển Tâm Thần bao gồm rất nhiều bệnh, nên chúng ta phải vượt qua mặc cảm để đến khám.
3. Chả may chúng ta mắc phải bênh RLLA-TC thì chúng ta phải kiên trì điều trị. Bệnh này hoàn toàn có thể điều trị khỏi (chúng ta phải có niềm tin sắt đá vào điều này). Tuy nhiên bệnh phải chữa lâu mới khỏi, thuốc uống sau 2 tuần mới bắt đầu có tác dụng. Nhiều bạn không có kinh nghiệm thấy uống cả tháng không thấy đỡ, bỏ dở không điều trị tiếp. Điều này hết sức nguy hiểm như trường hợp cá nhân em đã mắc phải. Khi chữa bệnh phải tuân thủ tuyệt đối phác đồ của bác sỹ.
Nếu có các triệu chứng khác thường, phải quay lại bác sỹ để khám và kê lại đơn, không được tự ý tăng/giảm/bỏ thuốc.
Thuốc chữa bệnh này có rất nhiều loại, mỗi người hợp với 1 loại thuốc khác nhau, nên bác sỹ ngay từ lần đầu tiên chưa chắc đã kê đúng loại phù hợp với bạn. Trong quá trình điều trị bác sỹ sẽ thử các loại thuốc khác nhau, khi nào thấy hợp với bạn thì sẽ duy trì điều trị bằng thuốc đó.
4. Trong thời gian điều trị tuyệt đối kiêng các chất kích thích (đặc biệt là rượu, bia), vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến công dụng của thuốc.
5. Trong thời gian điều trị bạn không nên xin nghỉ việc. Nhiều bạn nghĩ nghỉ việc sẽ giúp cho việc chữa bệnh tốt hơn, nhanh hơn. Nhưng đây là bệnh cần điều trị lâu dài nên việc nghỉ làm sẽ ảnh hưởng đến thu nhập => tạo thêm mối lo. Nhưng quan trọng hơn cả khi bạn làm việc bạn sẽ quên nghĩ đến bệnh, còn ở nhà chẳng làm gì, nhiều thời gian rỗi bạn sẽ thường xuyên nghĩ đến bệnh nên chữa sẽ lâu khỏi. Bạn nên trao đổi riêng với Sếp để bố trí cho bạn công việc hợp lý hoặc giảm áp lực công việc cho bạn trong thời gian điều trị.
6. Bạn cần nói rõ tình hình bệnh cho người nhà. Chỉ có sự hỗ trợ tích cực của người nhà (hiểu bạn, không cáu gắt, bực tức với bạn, thường xuyên động viên bạn) thì mới giúp qua trình điều trị thuận lợi.
Nếu các bạn cần tư vấn về kinh nghiệm chưa bệnh này thì có thể liên hệ với em qua PM hoặc để lại số ĐT em sẽ liên hệ với bạn.
Và cuối cùng chúc tất cả các bạn không mắc phải căn bênh oái oăm này và vui với HD-HT.
Chỉnh sửa lần cuối: