Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

tiensoft

New Member
ha ha. Nhìn poster phim này hay đấy nhỉ. Anh poly đã góp cái poster vậy thì em cũng xin đóng góp cái kịch bản cho hợp với yêu cầu của Cục Đ.A.

Anh Toàn Thắng và chị Vinh Quang vì lý do nào đó mà lưu lạc đến Chợ Lớn từ hồi còn bé. Cả hai không gia đình, không người thân, sống đầu đường xó chợ, rồi trở nên lưu manh, lì lợm. Rồi một hôm, cả hai vì một lý do nào đó mà gặp được anh Lý Tưởng, một đồng chí cán bộ Đoàn gương mẫu. Biết được hoàn cảnh tội nghiệp của Toàn Thắng và Vinh Quang, anh Lý Tưởng hết mình giúp đỡ, tạo điều kiện cho cả hai học nghề, và cho vào làm trong nhà máy xí nghiệp. Từ đó, cả hai từ bỏ lối sống lưu manh xưa kia và trở thành những người công nhân gương mẫu, cần cù, chịu khó. Anh Toàn Thắng và chị Vinh Quang còn giúp đỡ những bạn bè giang hồ xưa kia như anh MUÔN NĂM, anh QUYẾT LIỆT v.v...trở thành những công dân tốt.

Tạm thời chỉ nghĩ đến đó...
 
Ðề: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

Chị Vinh Quang yêu anh Toàn Thắng, nhưng Toàn Thắng lại yêu thêm cả anh Lý Tưởng, trong khi đó Lý Tưởng lại ngoại tình với anh Muôn Năm. Muôn Năm trong lúc cô đơn lại thầm yêu trộm nhớ chị Quang Vinh. Để giải quyết mâu thuẫn, các anh chị vác Búa và Liềm ra táng nhau. Cảnh kết là lá cờ công nông bay phấp phới trên nóc Chợ Lớn, trong ánh nắng thuở bình minh. :D
 

hi_tech

Well-Known Member
Ðề: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

nghe phong thanh là sẽ đc chiếu, chờ đi các ban
 

hang_gom

Well-Known Member
Ủng hộ phương án,cắt bớt 1 ít cảnh quá nhiều máu,đóng mác 16++ là chuẩn không cần chỉnh
 

hang_gom

Well-Known Member
Thế này thì hỏng rồi,dân mình đang chống tàu khựa mà để cái này thì thôi rồi lượm ui

thi-tran-trung-quoc-f2851.jpg
 
Ðề: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

Mấy cha kiểm duyệt muốn có phong bì nặng đô đấy mà.
 

Uchiha_Madara

Nghỉ hưu
Và thật buồn cười, Nguyễn Ngọc Tư phải kiểm điểm vì có ai đó không chịu nổi, không chịu chấp nhận cảnh “Đĩ vè vè bên lều thợ gặt”.

Và bởi vì thằng bụi đời của Charlie Nguyễn nó đâm chém. Và vì cô gái đĩ của Nguyễn Ngọc Tư nó làm đĩ, cho nên những bà đỡ ngay lập tức cắt liền, cấm liền, kiểm điểm liền. Không nói nhiều. Kể cả phim truyện nhựa, kể cả truyện ngắn. Sáng tạo gì thì cũng phải hiện thực, phải phản ánh đúng cuộc sống. Charlie Nguyễn, dù anh là Charlie nhé, bụi đời gì thì bụi đời dứt khoát không nói tục, không trộm cắp, không đâm chém. Chẳng hạn có đâm chém cũng phải bị công an bắt ngay. Và sau đó ăn năn hối cải, hoàn lương, trở thành một chủ trang trại, trồng chuối chẳng hạn.

Còn Nguyễn Ngọc Tư, chị cũng nhớ đó. Cà Mau, hay miền Tây dứt khoát không có ai tên là Đĩ, lại càng không có chuyện chính quyền đập vịt của dân.

Chàng bụi đời, cô gái đĩ và lưỡi kéo | Báo Lao Động Điện Tử - Tin tức online 24h
 

PakTHQ

Member
Ðề: Re: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

Đã xoá bài......
 
Chỉnh sửa lần cuối:

PakTHQ

Member
Ðề: Re: Ðề: Re: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

Xin lỗi mình đọc nhầm bài báo ở tab khác, coi như mình chưa viết gì nhé.
 

lengockhanhi

Film critic
Nhờ anh Poly cho link tới facebook của anh J. Trí Nguyễn, nhận xét là của Nhi là anh Johnny này cũng khá hiền lành, dễ thương, có phần ngây thơ nữa, rồi từ bên đó ngó qua bên nhà của bà Hồng Ngát nên Nhi được mở mang tầm nhìn về hình ảnh một thành viên của hội đồng duyệt phim. Theo phong cách trình bày trên facebook thì bà Ngát là 1 người yêu nước... Liên Xô (Nhi ở Pháp chừng đó năm mà cũng chưa bao giờ yêu nước Pháp được như thế ). Trình độ chuyên môn được bày ra khá rõ nét như 1 bản CV thu nhỏ, và bà ta cũng đang biện minh cho việc cắt xẻo cấm đoán của các ông bà duyệt phim.
Khá thú vị, có tình tiết bà ta kể về 1 cảnh phim đáng bị cắt, Nhi đọc mà cứ tủm tỉm cười.
Phim của Park Chan Wook hay Kim Ki Duk mà vào tay bà ấy thì chắc bị cắt xẻo nát bấy.
Thôi Nhi lặn tiếp đây.
 

olivervuong

Member
Ðề: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

Ai có bản uncut up lên cho mọi người xem coi hay đến cỡ nào nè!
 

Uchiha_Madara

Nghỉ hưu
từ facebook của Trí Nguyễn

Văn bản trái pháp luật của…

Cục Điên Ảnh
Số: 207/ĐA-PBP

“…Cục Điện ảnh yêu cầu Hãng phim Chánh Phương, Thiên Ngân nhiêm chỉnh nhìn nhận lại những sai phạm trong quá trình sản xuất và đưa phim ra phát hành như sau:

1. Việc đơn vị sản xuất thong tin để các cơ quan truyền thông quảng cáo rầm rộ cho phim Bụi đời Chợ Lớn với ngày công chiếu 19/4/2013 ở các rạp trong cả nước trong khi bộ phim chưa được cấp giấy phép phổ biến là vi phạm quy định của Luật Điện ảnh và Luật Quảng cáo.”

Mình xin hỏi Cục là phạm luật Khoản nào và Điều mấy ạ?

Vì theo Luật Điện ảnh,

- Về quảng cáo, Khoản 2 Điều 40 Luật Điện ảnh quy định:
Việc quảng cáo về phim được quy định như sau:

a) Doanh nghiệp sản xuất phim, đài truyền hình, đài phát thanh - truyền hình được giới thiệu những thông tin liên quan đến bộ phim trong quá trình chuẩn bị và sản xuất;

b) Doanh nghiệp sản xuất phim, đài truyền hình, đài phát thanh - truyền hình không được chiếu toàn bộ nội dung phim để quảng cáo khi chưa có giấy phép phổ biến của cơ quan quản lý nhà nước có thẩm quyền về điện ảnh, chưa có quyết định phát sóng của người đứng đầu đài truyền hình, đài phát thanh - truyền hình.”

Như vậy, căn cứ vào Khoản 2 Điều 40 Luật Điện ảnh, các doanh nghiệp có quyền quảng cáo, đưa thông tin về bộ phim ngay từ khi chuẩn bị sản xuất và trong suốt quá trình sản xuất. Vì vậy, pháp luật hoàn toàn không cấm việc quảng cáo trước khi có giấy phép phổ biến phim.

Và với Luật Quảng cáo…

- Điều 7 Luật Quảng cáo quy định các sản phẩm bị cấm quảng cáo. Tuy nhiên, đối với phim điện ảnh không thuộc nhóm bị cấm này;

- Điều 8 Luật Quảng cáo quy định các hành vi bị cấm trong quảng cáo, trong đó không quy định về việc cấm quảng cáo phim trước khi có giấy phép.

- Điều 20 Luật Quảng cáo quy định về điều kiện quảng cáo. Trong Điều này có hai khoản đáng lưu ý nhất đó là:

• Khoản 2 Điều 20 Quy định: Quảng cáo cho các loại sản phẩm, hàng hóa, dịch vụ phải có các tài liệu chứng minh về sự hợp chuẩn, hợp quy của sản phẩm, hàng hóa, dịch vụ theo quy định của pháp luật. Với quy định này, cơ quan quản lý có thể lấy lý do là các phim điện ảnh phải có sự hợp chuẩn (cụ thể là tiêu chuẩn do cơ quan cấp phép phổ biến quy định). Tuy nhiên, có một điểm rất quan trọng là sự hợp chuẩn này phải do pháp luật quy định. Luật Điện ảnh chưa quy định về tính hợp chuẩn trong quảng cáo đối với phim điện ảnh;

• Khoản 5 Điều 20 quy định: Chính phủ quy định điều kiện quảng cáo đối với sản phẩm, hàng hóa, dịch vụ đặc biệt khác khi có phát sinh trên thực tế. Như vậy, Chính phủ có thể quy định về điều kiện quảng cáo nào đó mà Luật chưa quy định. Tuy nhiên, về quảng cáo trong hoạt động điện ảnh, Chính phủ chưa có bất kỳ quy định nào khác (khảo sát Nghị định 54/2010/NĐ-CP). Trong khi đó, Luật Quảng cáo chưa có văn bản hướng dẫn.

- Lưu ý rằng: giấy phép phổ biến phim chỉ là giấy phép về việc chiếu phim mà không phải là giấy phép để quảng cáo phim. Vì vậy, giấy phép phổ biến phim không được pháp luật quảng cáo coi là một điều kiện để quảng cáo.

Như vậy, xét theo đúng quy định của pháp luật quảng cáo, thì việc quảng cáo phim điện ảnh không nằm trong bất kỳ nhóm quảng cáo bị cấm, quảng cáo có điều kiện hoặc quảng cáo cần giám sát.

Đề nghị Cục Điện ảnh thu hồi văn bản trái pháp luật này.
 

tiensoft

New Member
BỤI ĐỜI CHỢ LỚN. TRUYỆN TRANH. VÀ CON CỌP Ở CHỢ.

Nhà Phật có câu chuyện thế này: Một cậu bé bị bỏ rơi được sư thầy nhặt được mang lên núi sống cuộc đời tu hành thanh đạm, không vướng một chút bụi trần. Và sư thầy nghĩ cậu bé có duyên, có phước lắm mới được như thế này chứ không thì ô nhiễm cuộc sống trần gian đến bao giờ mới tẩy rửa được. Đến tuổi trưởng thành, nhận thấy cậu bé, giờ đã là một chàng trai, suốt ngày miệng mỉm cười cho thấy tâm chàng không loạn động hay ưu phiền lo nghĩ chuyện gì, sư thầy dẫn cậu xuống núi để nhìn thấy người đời. Xuống núi, vào chợ thấy gì chàng trai cũng hỏi, đây là con gà, kia là con vịt, chiếc xe sao lại chạy được; đến thấy người đàn bà chàng hỏi con gì đây, sư thầy bảo đó là người đàn bà, bà có thể sinh ra những đứa bé mới để cuộc sống được tiếp tục mãi. Trong đầu chàng trai đã khởi niềm nghi không hiểu làm sao mà người đàn bà có thể sinh ra những đứa bé được. Đến gặp một cô gái, cô gái mỉn cười với chàng trai tuấn tú, mặt mũi sáng rỡ vì tâm trong sạch. Chàng tai hỏi thầy đây là con gì mà nó cười trông đẹp quá thầy ạ. Thấy có vẻ không an toàn sư thầy bảo: Đó là con cọp ở chợ. Con cọp trên núi hung dữ ăn thịt người thế nào thì con cọn ở chợ cũng ăn thịt người như thế con ạ, hãy tránh xa nó ra! Về lại núi, nụ cười như tắt trên môi chàng trai, trông chàng buồn rầu, ưu phiền hẳn. Sư thầy mới hỏi, chàng trai trả lời: Con nhớ con cọp ở chợ!

Cũng như vị sư thầy nọ, chúng ta hiểu lòng lành của các bậc phụ huynh khi tâm niệm chỉ mang điều tốt nhất đến cho con cái khi bảo con tránh xa loại truyện tranh. Và chúng ta cũng hiểu ý tốt của Hội đồng duyệt phim quốc gia (HĐDPQG) khi nói: “phải tỉnh táo và phải hiểu cuộc sống hiện nay cần cái gì, đòi hỏi nghệ sĩ phải làm gì” để cấm phát hành bộ phim “Bụi đời Chợ Lớn” (BĐCL)vì lý do bạo lực, e người xem bị tác động tiêu cực. Thật đáng buồn khi chúng ta, những người trưởng thành vẫn mãi bị xem như những cậu bé, như cậu bé được khuyên không nên xem truyện tranh nọ.

Thật ra ở đây ai là người chưa trưởng thành thì sau khi suy luận một chút ta có thể nhận ra được. Đã mấy chục năm đòi hỏi nghệ sĩ chỉ làm điều cuộc sống cần thế nhưng cuộc sống có cần những điều đó không thì mỗi người đến nay đã có thể tự trả lời được. Ở đây rõ ràng chỉ những người chưa trưởng thành thì mới tin rằng cho con người ta ăn thứ gì thì con người ta sẽ thành thứ đó, sống trong môi trường nào thì con người ta sẽ thành đúng như vậy.

Đâu là quy luật của sự nhận thức hay thế nào là bị ô nhiễm?

Vấn đề bây giờ không phải công bằng hay không công bằng khi duyệt các phim ngoại thì thoáng dễ, còn phim nội thì khắc khe xét nét đủ bề; mà chính là cần phải hiểu thế nào là điện ảnh! Thật ngớ ngẫn khi phải nói như thế với HĐDPQG nhưng thật vậy, điện ảnhvới những chức năng thì không ai rành hơn các vị này nhưng sự tác động của điện ảnh đến con người thì không như các vị nghĩ. Xem phim ma cà rồng liệu có đi hút máu như ma cà rồng; xem phim kinh dị liệu có đi róc thịt chẻ xương người ta như phim; xem phim đánh đấm liệu có đi đánh đấm như phim…?

Quy luật về nhận thức đi theo những con đường không như chúng ta hình dung. Hơn nửa thế kỷ dạy dỗ toàn điều tốt nhưng cớ sao vẫn cứ xuất hiện cả một thế hệ hư hỏng. Dạy dỗ gần 100 năm tinh thần giai cấp vô sản toàn thế giới nhưng cớ sao mởi thả ra đã đánh nhau bưu đầu, mẻ trán? Bao thế hệ được học hành thi cử tử tế về chủ nghĩa Mác, tinh thần đạo đức con người mới nhưng sao thế giới mạng toàn người “hư hỏng” giống như chưa từng một ai thuộc bài, đến độ muốn nói điều gì đúng đắn thì thuê người làm dư luận viên ? Truyệt tranh trẻ con, một thế hệ các bạn lớn lên ở miền Bắc không có truyện tranh để đọc và các bạn cũng thấy thậm chí đó là điều tốt nên cấm hẳn con mình xem truyện tranh. Xin đừng đem loại truyện tranh nhố nhăng ra ví dụ phản biện, cần phải thấy rằng không có gì kích thích sự tưởng tượng và óc khôi hài hơn truyện tranh và phim hoạt hình. Chính đây là lý do khiến phim hoạt hình mãi vẫn không ra rạp được ở ta. Cho đến gần đây, một thế hệ yêu Doreamon, và nhờ thế mới bắt đầu biết cười với nhưng chi tiết ngộ nghĩnh, khôi hài mà thể loại này đem lại cho nhân loại sau gần thế kỷ qua. Tôi tin người biết cười vì phim hoạt hình, hay truyện tranh, là người trong cuộc sống không chỉ biết khôi hài mà còn là người bao dung, nhân ái nữa.

Sau khi lệnh cấm phát hành BĐCL được công bố, trên mạng xuất hiện poster của phim BĐCL với những nhân vật thay vì cầm hung khí lại cầm xô chậu chổi xẻng đi dọn vệ sinh đường phố với tên phim “Thanh niên 5 tốt Chợ Lớn”. Ừ nhỉ, nếu bây giờ toàn xã hội cứ sản xuất toàn loại phim người tốt việt tốt như vậy (dĩ nhiên loại phim này thì qua cửa duyệt nhanh không chi bằng), không một phim nào ngoài luồng lọt vào, thì liệu chúng ta có có được một thế hệ toàn người tốt không ? Và ngược lại, chẳng có sự tàn bạo, phi nhân tính nào Hollywood chưa làm tới, người xem phim Mỹ bị ảnh hưởng sự tàn bạo phi nhân tính hết cả hay sao?

Rõ ràng sự nhận thức của mỗi người không đi theo những con đường mà chúng ta hình dung bằng cách đơn giản hóa “xem” bầu thì tròn, “xem” ống thì dài !. Biết đâu thấy đâm chém của BĐCL mà nhiều thanh niên sẽ ngán cái thế giới tối tăm ấy và trở lại chăm học hơn. Nào có thấy anh hùng nào trong đó đâu mà HĐDPQG cứ sợ trẻ con noi gương theo. Tất cả chỉ là một cảm giác sợ hãi kinh khiếp nên tránh xa. Sao HĐDPQG không nhìn thấy điều này nhỉ ? Hitler học ai mà tàn bạo đến quỷ thần cũng phải sợ vậy? Hay là hắn ta đã từng coi Bụi đời Chợ Lớn mà chúng ta không hay?


Đâu là tiêu chuẩn của hiện thực ?

Một đại diện HĐDPQG nói: Phim được làm ra cần cụ thể địa danh, địa điểm cũng như thời điểm nào đấy. Khán giả phải biết được rằng phim được làm ở giai đoạn nào, thuộc về lịch sử hay cuộc sống đương đại.

Lạ nhỉ, Mỹ là nơi sản xuất nhiều nhất loại phim cảnh sát, nhân viên công lực bị tha hóa. Thế mà ngành cảnh sát có bao giờ phiền lòng đâm đơn kiện hãng phim nào đâu? Và cũng đâu thấy người dân Mỹ mất niềm tin vào cảnh sát do những phim như vậy ? Ở ta thì ngược lại. Đúng là không thể hiểu được, cái mà chúng ta tin là xấu thì nó lại thành tốt và thứ mà chúng ta tin mười mươi rằng là nó là tốt thì nó lại xấu và gây mất niềm tin lớn.

Tại sao nhóm làm phim Việt kiều lại mê phim võ thuật đến vậy? Đây rõ ràng là một bước phát triển của điện ảnh mà bất cứ nền điện ảnh nào cũng phải trải qua. Như là Hồng Kông và cả thế giới phải trải qua một thời kỳ công phu của Lý Tiểu Long xong rồi mới có thể tiến lên những bước cao hơn được. Chúng ta không thể đột ngột làm một Titanic hoặc đạt trình độ hành động lôi cuốn như Điệp viên 007 trong một sớm một chiều mà cứ phải biết montage cắt nối một cú đá bằng ba góc quay, một cú đấm bằng năm lần bấm máy cái đã. Hãy nhớ đến những phim có chút hành động của ta như thời “Ván bài lật ngửa” hay “Cảnh sát hình sự” sẽ thấy những pha đánh đấm vụng về, người đánh thì sợ người bị đánh đau, thấy rõ cố tình đánh trượt đi; người bị đánh thì chờ được đánh. Nói thật “Bụi đời Chợ Lớn” cũng vẫn còn sót những chi tiết lỗi này, đủ cho biết cái kinh nghiệm làm phim hành động đánh đấm này điện ảnh Việt Nam còn ABC lắm, lúng túng đủ thứ từ đạo diễn đến quay phim, đến phân cảnh, thư ký trường quay… tất cả cho thấy rõ là đang vừa làm vừa học; và rõ ràng những kinh nghiệm này cần sớm được đúc kết kế thừa, được cả xã hội ủng hộ để sớm tạo thành một lớp những nhà làm phim kinh nghiệm hiểu rõ thế nào là phim hành động.

Điện ảnh với chức năng của nó là giải trí, thuộc tính kỹ thuật thể hiện qua các kỹ xảo.

Thay vì hỏi “Công an ở đâu khi các băng nhóm chém giết nhau” sao không hỏi đá gì mà người văng cả chục mét thế kia. Gọi võ sư giỏi nhất ra đá cái bịch gạo 50kg liệu đã có bay như vậy? Mà văng xa như vậy sao vẫn cứ sống nhăng răng mà không gãy xương ? Hỏi bác sĩ xem xương người ta chịu được lực được bao nhiêu thì gãy.v.v…

Tiêu chuẩn hiện thực không hiểu tự bao giờ đã gắn chặt vào não trạng các thế hệ làm phim và họ đã thực sự không biết làm sao để thoát ra khỏi nó.
Xét ra cho cùng giới lý luận điện ảnh ở ta đã không rạch ròi được hai chức năng chính của điện ảnh, nếu dùng hình tượng thì xin ví đó như là hai chiếc cánh của một con chim, một cánh là tính nhân văn, chất thơ của nền nghệ thuật và cánh kia là thuộc tính kỹ thuật với những kỹ xảo điện ảnh được phát triển không ngừng ngay từ khi mới ra đời đến nay. Thiếu một trong hai chiếc cách ấy nền điện ảnh không bay lên được. Ở ta, ngay từ khi khai sinh đến nay chỉ biết đến chiếc cánh nhân văn, khai thác mạnh chất thơ mà hầu như quên hẳn, thậm chí từ bỏ, thậm chí lên án loại hình chuyên đi khai thác những kỹ xảo, những tìm tòi về dàn dựng tạo nên những cảm giác mới cho người xem. Oscar có hẳn một giải sang trọng cho những kỹ xảo mới. Điện ảnh Việt Nam đã có ai nghĩ đến điều này chưa ?

Thế nhưng mọi nỗ lực trả một cánh lại cho điện ảnh đã bị dội gáo nước lạnh ngay từ những phim hành động đầu tiên cho đến nay, nó luôn được xem là thể loại rẻ tiền, ban giảm khảo luôn dùng từ phim thị trường để gọi nó. Đây không phải là lạ mà là tiếc cho một cơ hội phát triển của điện ảnh cứ để bị trôi dài hết năm này qua năm khác mà không biết định vào đâu, trụ vào đâu thì nó sẽ vững bền một nền móng để phát triển.

Với riêng tôi, đó là kỹ xảo điện ảnh. Vững kỷ xảo thì diễn viên cũng đỡ nhọc nhằn vì thừa chân, thừa tay, thừa ánh mắt không biết bỏ đi đâu !
Trở lại với câu chuyện con cọp ở chợ. Theo các bạn chuyện sẽ xảy ra sau đó ? Tôi nghĩ là chàng trai sẽ xuống núi, không thể khác, và một cuộc đời vô cùng gian khổ với người ngơ ngác trước cuộc sống như chàng đang chờ chàng phía trước. Công khó của vị sư thầy bao năm như vậy là đổ sông đổ biển. HĐDPQG có bao giờ nghĩ rằng mình cũng như vị sự thầy nọ, đang làm điều vô ích không?

Hồ Trung Tú

Nguồn: Blog của Hồ Trung Tú: BỤI ĐỜI CHỢ LỚN. TRUYỆN TRANH. VÀ CON CỌP Ở CHỢ.
 
Ðề: Bụi đời Chợ Lớn hoãn công chiếu vì bạo lực

kiểu phim chả đc chiếu nhưng những cảnh chiến đấu chân thật ko biết sẽ bị thay đổi như thế nào nữa
 
Bên trên