Uchiha_Madara
Nghỉ hưu
Đôi khi tôi tự hỏi, sống trên đời này để làm gì, mục đích mình sinh ra để làm gì, phải chăng là đem lại hạnh phúc niềm vui cho những người thân xung quanh mình. Vậy nên cuộc sống này có lẽ không phải là cho mình mà là cho người, cho đời, cho bố mẹ, những người sinh thành, cho bạn bè thân thiết sống chết có nhau, cho người yêu, người bạn đời cũng chia ngọt xẻ bùi với mình. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, tiếc thay cho những ai chối bỏ cuộc sống của mình và tiếc thay cho những ai chưa hoàn thành tâm nguyện mà đã buộc phải rời bỏ cuộc sống. Hôm nay, bạn tôi vừa phải rời khỏi cuộc sống khi mọi thứ còn dang dỡ như thế.
Ngày đó học cấp 3, tôi xung phong ngồi bàn cuối lớp, khu bàn cuối có năm thằng con trai, thuộc dạng quậy nhất lớp, mọi người hay gọi là xóm nhà lá. Những ngày học ít chơi nhiều giữa cái trường Chuyên ai cũng ham học thì có lẽ nhóm này như một sự khác biệt khi mà có giờ kiểm tra, 5 thằng hết 3 thằng lật vở ra quay bài, 2 thằng còn lại đợi chép. Lớp xếp hạng lẹt đẹt, giờ B giờ C, thầy cô chủ nhiệm mắng lên mắng xuống cũng là nhóm này nhưng hiển nhiên nhóm được gắn kết bởi một tình cảm bạn bè thân thiết và vì thằng nào cũng chơi rất được.
Tôi nhớ những hôm cả đám trốn học leo tường ra Đồi Dương ngồi đánh bài tới hết giờ mới về, đến nỗi giám thị lên thu cặp xách luôn, thành ra đi học mang sách theo mà về không có sách. Tôi nhớ những trận bóng đá, bóng rổ ồn ào náo nhiệt giữa sân trường, giữa tiếng reo hò cổ vũ của các bạn gái trong lớp và cả những cơn tức giận ấm ức khi thua tụi đàn em. Tôi nhớ những lon bia dấm dúi mang theo trong balo đi cắm trại, đêm mấy thằng ngồi uống với mực khô. Tôi nhớ những trò nghịch phá trong lớp, có khi khiến cô giáo trẻ phải khóc. Tôi nhớ nỗi buồn nao nao khi hoa phượng nở khắp sân trường, tôi nhớ sự lưu luyến những ngày cuối năm 12 khi sắp chia tay thời áo trắng, Tôi nhớ, tôi nhớ hết, và trong ký ức đó luôn có bạn tôi.
Bạn tôi học không phải là giỏi xuất sắc, thi đại học không đậu, học cao đẳng tại Phan Thiết, bạn bè thì hầu hết đều vào Sài Gòn học đại học, có lẽ cũng do thế mà mang trong mình sự mặc cảm, tự ti, thua bạn kém bè. Vì vậy mà mấy năm gần đây ít khi liên lạc với tôi cũng như những đứa bạn trong nhóm ngày xưa, dù vậy qua người này người kia cũng biết được là đang làm thầy giáo và cũng có ước muốn là khi nào thành đạt hay có được cái gì đó mới gặp lại bạn bè cũ. Tôi nghĩ những chuyện đó có phải là quan trọng đâu, bạn bè đến với nhau bởi cái tình, chứ đâu phải bởi công danh sự nghiệp hay tiền tài vật chất. Nhưng thôi, mỗi người một cách nghĩ, bạn đã quyết định vậy thì ai cũng tôn trọng, đợi một ngày nào đó gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, ly rượu kể chuyện đời. “Ngày mai ta xa nhau rồi, nhưng tin trong đời anh sẽ còn gặp tôi”.
Năm nào mùng 4, lớp cấp 3 của tôi cũng đi họp lớp, có năm đi ít có năm đi nhiều nhưng chắc chắn là có. Năm nay đi lại nghe được tin buồn, bạn tôi bị tai nạn giao thông, đã chuyển xuống Chợ Rẫy, tắt thở và đã chuyển về. Trên đường chuyển về thì bỗng nhiên thở trở lại, gia đình lại đem ngược xuống Chợ Rẫy. Ai cũng nghĩ có lẽ nó còn lưu luyến bạn bè, còn canh cánh những điều chưa làm được, còn chưa có vợ chưa có con nên còn muốn sống tiếp cuộc sống này, ai cũng hy vọng rồi sẽ qua, rồi mọi thứ sẽ êm đẹp. Nhưng tôi biết là khó lắm, bị nặng như thế thì khả năng sống rất thấp, hôm nay thì đã biết chính thức là tắt thở, đã chính thức rời xa “cõi tạm” này.
Hẳn nhiên ai sinh ra rồi cũng sẽ có lúc chết đi, đó là quy luật muôn thưở, tuy nhiên khi còn nhiều thứ chưa làm được, khi còn nhiều mong muốn chưa thành, khi tuổi đời còn quá trẻ thì có lẽ ai cũng cảm thấy tiếc nuối. Cái gì cũng vậy, khi còn đó thì không thấy quí, đến lúc mất rồi mới thấy hối hận, phải chi phải chi và phải chi. Có phải chi hàng trăm lần nữa thì cũng chẳng thể thay đổi gì, có nói gì giờ này nữa thì nó cũng đâu thể nghe được, bạn bè thân thiết sau bao năm trời, đợi đến lúc nó ra đi mới đứng vây quanh nó, buồn thay.
Hôm nay bạn tôi đã ra đi, bước lên chuyến tàu cuối, đến một ga cuối, dù sao đi nữa vẫn có những người bạn đứng tiễn, chắc sẽ không cô quạnh hay sợ hãi lắm đâu. “Tàu đã khuất xa rồi đấy, lưu lại tôi những kỹ niệm, người bạn thân thương giờ đây đã xa cuối trời”. Thôi bạn đi nhé, đi yên bình và thanh thản, nếu còn có kiếp sau, ta sẽ lại là bạn của nhau, chắc chắn thế.
Chỉnh sửa lần cuối: