Uchiha_Madara
Nghỉ hưu
Bước chầm chậm qua những khoảnh khắc trong veo, rộn lên bởi những day dứt khôn nguôi và lắng xuống với những nỗi buồn mênh mang không điểm kết. Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh như một chuyến xe chở người xem qua những vết hằn trong ký ức tươi đẹp đang dần phai nhạt dưới gót chân tàn nhẫn của thời gian.
Hãy thả mình theo dòng ký ức trong xanh và lặn ngụp trong nó để nghe cay trên sống mũi, nghe đắng trên bờ môi, nghe mặn trên đầu lưỡi và nhói từng nhịp trong tim. Đừng lên gân mà làm gì, chẳng ai lại lên gân với tuổi thơ, đừng nghĩ những chuyện quá cao xa, quá trừu tượng, hãy sống lại một lần nữa cái thời ngây thơ, vụng dại, ranh mãnh, khát khao, lầm lỗi … dù bạn có một tuổi thơ dữ dội hay êm đềm.
Đẹp
Nếu hỏi tôi, quãng thời gian nào đẹp nhất đời người, tôi sẽ trả lời là tuổi thơ và bạn cũng sẽ trả lời vậy. Thế giới lúc ấy nó đẹp lắm, nó lung linh lắm, dù hiện thực có như thế nào thì dưới con mắt trẻ thơ vẫn là một trời tươi sáng lung linh. Có chuyện vui, có chuyện buồn, có giận có hờn, có mất mát, có sung sướng, có cô đơn, có chuyện nhớ, có chuyện quên, nhưng dường như mọi thứ đều được chuyển thành ký ức đẹp cả, buồn mà vẫn đẹp.
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh tạo nên một thế giới trẻ con thực sự bằng những hình ảnh quá đẹp, đẹp đến nao lòng, đẹp khiến lòng chùng xuống khi đắm mình trong đó. Những cánh đồng xanh ngắt, con đường quê, dòng suối trong, căn nhà tranh vách đất, con trâu cánh diều, những cơn mưa nặng hạt, mùa lũ nước lên … mọi thứ hài hòa trong một tổng thể vừa đẹp vừa buồn, ai đã từng lớn lên ở miền quê sẽ không khỏi thổn thức, ai chưa trải qua cũng sẽ xuýt xoa tiếc nuối.
Những góc máy thật chăm chút, những bối cảnh thật kỳ công, Victor Vũ quả xứng đáng là đạo diễn số 1 Việt Nam hiện nay. Đẳng cấp trong từng cú máy, từng nhịp dẫn, từng bối cảnh, từ đoạn nhạc. Mọi thứ được làm thật chỉn chu, thể hiện sự khắt khe của vị đạo diễn này nhằm mang đến những cảm xúc chân thật nhất cho người xem. Một thế giới thật đẹp, một thế giới mà ai cũng muốn sống mãi trong đó, để mà vui mà buồn, mà ngây thơ không lo nghĩ.
Tình
Nếu nói thứ gì hiển hiện rõ nhất trong phim thì chắc chắn đấy là tình. Tình anh em, tình bạn, tình cảm gia đình, tình cảm xóm làng, tình người với nhau. Một kiểu tình mộc mạc nhưng trân quý, rất thực mà không giả tạo. Tình như lẩn khuất ở từng con đường, từng ánh mắt, từng cái ôm và cả từng cú đấm. Nó hòa quyện miên man như gió như sương, len lỏi trong từng gốc cây ngọn cỏ, trong từng giọt mưa, trong huyết quản mạch máu của mỗi người dân chân chất.
Ta sẽ ấn tượng bởi những rung động đầu đời, những cảm xúc ngây thơ trong trẻo mà cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều khó có thể định nghĩa gọi tên những thứ ấy là gì. Chỉ là cảm giác thích thích, vui vui khi chơi với nhau, khi đi cùng nhau, để rồi lớn lên ai cũng phì cười và bồi hồi với những ngày xưa ấy.
Nếu có thứ tình cảm nào vừa thân thương, vừa mãnh liệt vừa dạt dào thì chỉ có thể là tình anh em, nhất là những anh em trai với nhau. Chơi chung trong với nhau trong những trưa hè nắng gắt, đủ trò, đủ chuyện, đôi lúc cũng chơi ngu, rồi bảo vệ nhau trước “đầu gấu trường học”, rồi lo lắng cực độ, rồi hy sinh nhường nhịn, nhận lỗi về mình. Nhìn Tường và Thiều trong phim, ai cũng mong muốn mình sẽ có được những người anh, người em, người con, biết yêu thương như thế. Mọi thứ nhẹ nhàng thôi nhưng mà thấm đẫm tình cảm trong từng câu nói, từng hành động.
Hay câu chuyện lứa đôi của chú Đàn và chị Vinh, một tình yêu đẹp và đúng chất miền quê xưa cũ. Hoặc tình thương của Tường dành cho con cóc vàng, ai cũng ngậm ngùi khi nhìn Tường ngồi khóc trước sân nhà khi biết mình đã mất đi một người bạn, một người bạn chứ không phải một con vật cưng. Dù cho chúng ta có mất đi tất cả, vẫn có tình còn lại, tình trong phim nó cứ nhẹ nhàng tự nhiên như thế.
Buồn
Phim có nhiều nỗi buồn, nhưng không có nỗi buồn nào quá lớn, quá dằng xé, quá đau khổ. Những nỗi buồn man mác cứ như cuộn phim chiếu chậm lần lượt lướt qua, để lại một chút dư vị nào đó, như những bước chân lúc khoan lúc nhặt, như những con sóng lúc cao lúc thấp, cứ lặng lẽ cuốn đi những nỗi buồn của mất mát, của chia ly, của lỗi lầm.
Người ta thấy buồn khi nhìn Thiều chia tay Mận trong nước mắt, những tan vỡ đầu đời luôn khiến ta đau đáu đến tận những về sau. Buồn khi “công chúa” sống trong thế giới hoài niệm về người mẹ, buồn khi cái khốn khó vây quanh, buồn với sự ích kỷ trẻ con và lầm lỗi nhất thời của Thiều.
"Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
...
Các con dế mèn suốt trong đêm khuya
Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ"
Và cả khổ, trừ rất ít người đỡ khổ, còn lại những người nông dân đều khổ. Một khoảng lặng chỉ kéo dài vài phút với nhiều hình ảnh lướt qua nhưng đủ để cảm nhận được cái khổ, cái đói, cái nghèo nó như thế nào. Khi con nước lên là cả một trời mênh mông bao la, chìm trong khó khăn mệt mỏi. Ai cũng thấy xót xa khi mẹ múc từng miếng cháo và rơi nước mắt khi nhìn đám trẻ chấm muối trắng mà ăn.
Vui
Như một sợi dây thừng có hai sợi luôn xoắn lấy nhau, buồn vui cũng đan xen như vậy. Một thế giới đẹp đẽ như thế chắc chắn không thể thiếu những niềm vui, là bắn bi, là thả diều, là lội suối, là chơi đùa, là rước đèn. Dường như mọi niềm vui của trẻ thơ đều được đọng lại trên phim.
Người xem sẽ bật cười bởi những trò trẻ con ngây ngô, những câu nói, những tình huống tréo ngoe hài hước, những nỗi sợ rất trẻ con như là sợ con ma cọp đầu làng … Ai xem rồi cũng sẽ nhận ra bóng hình của chính mình và lũ bạn thời thơ bé trong đó. Nhận ra mình cũng có lúc ích kỷ như Thiều, nhận ra mình cũng từ ẩm ương thinh thích một cô bé nào đó, nhận ra mình cũng từng nuôi một con chim, một bể cả như Tường yêu con cóc, nhận ra cô bạn dễ thương lém lỉnh và tình cảm như mận, nhận ra rằng mình cũng từng mơ gặp được công chúa và mình là phò mã. Và còn nhận ra nhiều điều khác, về chuyện người lớn, chuyện trẻ con.
Nhạc
Nhạc bao gồm nhịp điệu và ca từ, Victor Vũ đã tạo nên một nhạc điệu rất lạ cho bộ phim, nhịp nhàng lên xuống, không quá nhanh, không quá chậm, có những tình tiết cao trào nhưng vẫn rất tiết chế, vừa đủ, vừa hay, vừa chạm tới, rồi ta lại chùng xuống với tiết tấu réo rắt nhẹ nhàng nhưng không chậm chạp. Như chúng ta đang thưởng thức một đoạn nhạc mê ly mà không cách nào dứt ra được.
Những chất liệu chính để tạo nên bài nhạc quá hay này là ở diễn xuất của các diễn viên chính. Mọi cảm xúc đều được thể hiện, diễn biến tâm lý mềm mại nhuần nhuyễn, dàn diễn viên đã làm quá tốt và tạo hình rất hợp với tưởng tượng của người xem khi đọc truyện. Một Thiều thông minh, nhanh nhẹn nhưng cố chấp, bồng bột nông nổi, một Tường yêu thương anh trai hết mình, một Mận giản đơn nhưng tình cảm, người cha nghiêm nghị, người mẹ dịu hiền, chú Đàn, chị Vinh quá dễ thương, rồi công chúa tội nghiệp cùng ông Tám với lòng thương con vô bờ bến, thằng Sơn ngỗ ngược … tất cả tạo nên một bản hợp tấu tuyệt vời, tạo nên những thanh âm êm dịu gõ nhẹ vào tim người xem.
Hãy dành một lời khen cho nhạc phim, cũng như hình ảnh, nhạc phim được đầu tư và làm rất cẩn thận và Victor cũng là một trong những nghệ sĩ tài ba khi đem được âm nhạc vào đúng lúc, đúng chỗ, nâng hình ảnh, nâng cảnh phim, nâng tình tiết lên. Rất nhiều phim của Victor trước đây phần nhạc phim cũng làm tốt như thế. Ngoài những bài chính trong phim này như Thằng Cuội, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh thì ta còn có thể nghe tiếng kèn acmonica bài Hạ Trắng của Trịnh Công Sơn, tinh tế lắm, hợp tình lắm.
Thiếu
Chẳng có bộ phim nào hoàn hảo, chẳng có cuốn sách nào hoàn hảo, cũng như chẳng có tuổi thơ nào hoàn hảo. Ai cũng có lúc lầm lỗi trong quá khứ, ai cũng có lúc nhận ra mình đã bỏ qua nhiều điều, ai cũng có lúc tiếc nuối những hoài niệm xa xăm. Nhưng chính những cái không hoàn hảo ấy tô điểm góp phần tạo nên sự hoàn hảo.
Phim chuyển thể không bao giờ có thể truyền tải được hết những tình tiết, cũng như là tinh thần của tác giả. Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh là một bộ phim đẹp, buồn, ý nghĩa, tình cảm nhưng lại thiếu mất đi cái chất dí dỏm của Nguyễn Nhật Ánh, dù cũng có một số tình tiết vui vẻ. Chắc chắn là khó có ai có thể làm được điều đó, vì cái chất của Nguyễn Nhật Ánh phải đọc từng con chữ mới thấm được nét hài hước dí dỏm riêng, lên phim thì không thể.
Câu chuyện của chú Đàn và chị Vinh cũng không thể truyền tải được hết lên phim, dù rằng đây là một câu chuyện đẹp và cũng buồn. Victor Vũ đã cho câu chuyện này trở thành nét chấm phá trên một bức tranh đa sắc màu, phong phú nội dung chứ không phải tuyến chính.
Hay như chuyện cái nhà, được làm tiết chế đi với hình ảnh ngôi nhà cháy, giải thích giản đơn nhưng đủ để khán giả hiểu, lướt qua nhưng vẫn gợi lại những bi kịch, những khổ đau của mẹ con Mận. Victor thích để người xem tự suy luận, tự cảm nhận những ẩn tình phía sau của nhà Mận, không cần kể nhiều, chỉ cần kể đủ. Có thể người xem nghĩ thiếu, nhưng cũng có thể là quá đủ rồi.
Kết
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh thực sự khiến người xem choáng ngợp và bồi hồi, xúc động, ngậm ngùi, tiếc nuối về một tuổi thơ đã qua. Một bộ phim thực sự hay, thực sự xuất sắc. Như Nguyễn Nhật Án từng nói trong một truyện khác, “tôi không viết chuyện này cho trẻ con, tôi viết cho những ai từng là trẻ con”, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh không chỉ là bộ phim dành cho tuổi thơ, nó còn là bộ phim dành cho những ai đã mất đi tuổi thơ.
Hãy thả mình theo dòng ký ức trong xanh và lặn ngụp trong nó để nghe cay trên sống mũi, nghe đắng trên bờ môi, nghe mặn trên đầu lưỡi và nhói từng nhịp trong tim. Đừng lên gân mà làm gì, chẳng ai lại lên gân với tuổi thơ, đừng nghĩ những chuyện quá cao xa, quá trừu tượng, hãy sống lại một lần nữa cái thời ngây thơ, vụng dại, ranh mãnh, khát khao, lầm lỗi … dù bạn có một tuổi thơ dữ dội hay êm đềm.
Đẹp
Nếu hỏi tôi, quãng thời gian nào đẹp nhất đời người, tôi sẽ trả lời là tuổi thơ và bạn cũng sẽ trả lời vậy. Thế giới lúc ấy nó đẹp lắm, nó lung linh lắm, dù hiện thực có như thế nào thì dưới con mắt trẻ thơ vẫn là một trời tươi sáng lung linh. Có chuyện vui, có chuyện buồn, có giận có hờn, có mất mát, có sung sướng, có cô đơn, có chuyện nhớ, có chuyện quên, nhưng dường như mọi thứ đều được chuyển thành ký ức đẹp cả, buồn mà vẫn đẹp.
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh tạo nên một thế giới trẻ con thực sự bằng những hình ảnh quá đẹp, đẹp đến nao lòng, đẹp khiến lòng chùng xuống khi đắm mình trong đó. Những cánh đồng xanh ngắt, con đường quê, dòng suối trong, căn nhà tranh vách đất, con trâu cánh diều, những cơn mưa nặng hạt, mùa lũ nước lên … mọi thứ hài hòa trong một tổng thể vừa đẹp vừa buồn, ai đã từng lớn lên ở miền quê sẽ không khỏi thổn thức, ai chưa trải qua cũng sẽ xuýt xoa tiếc nuối.
Những góc máy thật chăm chút, những bối cảnh thật kỳ công, Victor Vũ quả xứng đáng là đạo diễn số 1 Việt Nam hiện nay. Đẳng cấp trong từng cú máy, từng nhịp dẫn, từng bối cảnh, từ đoạn nhạc. Mọi thứ được làm thật chỉn chu, thể hiện sự khắt khe của vị đạo diễn này nhằm mang đến những cảm xúc chân thật nhất cho người xem. Một thế giới thật đẹp, một thế giới mà ai cũng muốn sống mãi trong đó, để mà vui mà buồn, mà ngây thơ không lo nghĩ.
Tình
Nếu nói thứ gì hiển hiện rõ nhất trong phim thì chắc chắn đấy là tình. Tình anh em, tình bạn, tình cảm gia đình, tình cảm xóm làng, tình người với nhau. Một kiểu tình mộc mạc nhưng trân quý, rất thực mà không giả tạo. Tình như lẩn khuất ở từng con đường, từng ánh mắt, từng cái ôm và cả từng cú đấm. Nó hòa quyện miên man như gió như sương, len lỏi trong từng gốc cây ngọn cỏ, trong từng giọt mưa, trong huyết quản mạch máu của mỗi người dân chân chất.
Ta sẽ ấn tượng bởi những rung động đầu đời, những cảm xúc ngây thơ trong trẻo mà cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều khó có thể định nghĩa gọi tên những thứ ấy là gì. Chỉ là cảm giác thích thích, vui vui khi chơi với nhau, khi đi cùng nhau, để rồi lớn lên ai cũng phì cười và bồi hồi với những ngày xưa ấy.
Nếu có thứ tình cảm nào vừa thân thương, vừa mãnh liệt vừa dạt dào thì chỉ có thể là tình anh em, nhất là những anh em trai với nhau. Chơi chung trong với nhau trong những trưa hè nắng gắt, đủ trò, đủ chuyện, đôi lúc cũng chơi ngu, rồi bảo vệ nhau trước “đầu gấu trường học”, rồi lo lắng cực độ, rồi hy sinh nhường nhịn, nhận lỗi về mình. Nhìn Tường và Thiều trong phim, ai cũng mong muốn mình sẽ có được những người anh, người em, người con, biết yêu thương như thế. Mọi thứ nhẹ nhàng thôi nhưng mà thấm đẫm tình cảm trong từng câu nói, từng hành động.
Hay câu chuyện lứa đôi của chú Đàn và chị Vinh, một tình yêu đẹp và đúng chất miền quê xưa cũ. Hoặc tình thương của Tường dành cho con cóc vàng, ai cũng ngậm ngùi khi nhìn Tường ngồi khóc trước sân nhà khi biết mình đã mất đi một người bạn, một người bạn chứ không phải một con vật cưng. Dù cho chúng ta có mất đi tất cả, vẫn có tình còn lại, tình trong phim nó cứ nhẹ nhàng tự nhiên như thế.
Buồn
Phim có nhiều nỗi buồn, nhưng không có nỗi buồn nào quá lớn, quá dằng xé, quá đau khổ. Những nỗi buồn man mác cứ như cuộn phim chiếu chậm lần lượt lướt qua, để lại một chút dư vị nào đó, như những bước chân lúc khoan lúc nhặt, như những con sóng lúc cao lúc thấp, cứ lặng lẽ cuốn đi những nỗi buồn của mất mát, của chia ly, của lỗi lầm.
Người ta thấy buồn khi nhìn Thiều chia tay Mận trong nước mắt, những tan vỡ đầu đời luôn khiến ta đau đáu đến tận những về sau. Buồn khi “công chúa” sống trong thế giới hoài niệm về người mẹ, buồn khi cái khốn khó vây quanh, buồn với sự ích kỷ trẻ con và lầm lỗi nhất thời của Thiều.
"Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
...
Các con dế mèn suốt trong đêm khuya
Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ"
Và cả khổ, trừ rất ít người đỡ khổ, còn lại những người nông dân đều khổ. Một khoảng lặng chỉ kéo dài vài phút với nhiều hình ảnh lướt qua nhưng đủ để cảm nhận được cái khổ, cái đói, cái nghèo nó như thế nào. Khi con nước lên là cả một trời mênh mông bao la, chìm trong khó khăn mệt mỏi. Ai cũng thấy xót xa khi mẹ múc từng miếng cháo và rơi nước mắt khi nhìn đám trẻ chấm muối trắng mà ăn.
Vui
Như một sợi dây thừng có hai sợi luôn xoắn lấy nhau, buồn vui cũng đan xen như vậy. Một thế giới đẹp đẽ như thế chắc chắn không thể thiếu những niềm vui, là bắn bi, là thả diều, là lội suối, là chơi đùa, là rước đèn. Dường như mọi niềm vui của trẻ thơ đều được đọng lại trên phim.
Người xem sẽ bật cười bởi những trò trẻ con ngây ngô, những câu nói, những tình huống tréo ngoe hài hước, những nỗi sợ rất trẻ con như là sợ con ma cọp đầu làng … Ai xem rồi cũng sẽ nhận ra bóng hình của chính mình và lũ bạn thời thơ bé trong đó. Nhận ra mình cũng có lúc ích kỷ như Thiều, nhận ra mình cũng từ ẩm ương thinh thích một cô bé nào đó, nhận ra mình cũng từng nuôi một con chim, một bể cả như Tường yêu con cóc, nhận ra cô bạn dễ thương lém lỉnh và tình cảm như mận, nhận ra rằng mình cũng từng mơ gặp được công chúa và mình là phò mã. Và còn nhận ra nhiều điều khác, về chuyện người lớn, chuyện trẻ con.
Nhạc
Nhạc bao gồm nhịp điệu và ca từ, Victor Vũ đã tạo nên một nhạc điệu rất lạ cho bộ phim, nhịp nhàng lên xuống, không quá nhanh, không quá chậm, có những tình tiết cao trào nhưng vẫn rất tiết chế, vừa đủ, vừa hay, vừa chạm tới, rồi ta lại chùng xuống với tiết tấu réo rắt nhẹ nhàng nhưng không chậm chạp. Như chúng ta đang thưởng thức một đoạn nhạc mê ly mà không cách nào dứt ra được.
Những chất liệu chính để tạo nên bài nhạc quá hay này là ở diễn xuất của các diễn viên chính. Mọi cảm xúc đều được thể hiện, diễn biến tâm lý mềm mại nhuần nhuyễn, dàn diễn viên đã làm quá tốt và tạo hình rất hợp với tưởng tượng của người xem khi đọc truyện. Một Thiều thông minh, nhanh nhẹn nhưng cố chấp, bồng bột nông nổi, một Tường yêu thương anh trai hết mình, một Mận giản đơn nhưng tình cảm, người cha nghiêm nghị, người mẹ dịu hiền, chú Đàn, chị Vinh quá dễ thương, rồi công chúa tội nghiệp cùng ông Tám với lòng thương con vô bờ bến, thằng Sơn ngỗ ngược … tất cả tạo nên một bản hợp tấu tuyệt vời, tạo nên những thanh âm êm dịu gõ nhẹ vào tim người xem.
Hãy dành một lời khen cho nhạc phim, cũng như hình ảnh, nhạc phim được đầu tư và làm rất cẩn thận và Victor cũng là một trong những nghệ sĩ tài ba khi đem được âm nhạc vào đúng lúc, đúng chỗ, nâng hình ảnh, nâng cảnh phim, nâng tình tiết lên. Rất nhiều phim của Victor trước đây phần nhạc phim cũng làm tốt như thế. Ngoài những bài chính trong phim này như Thằng Cuội, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh thì ta còn có thể nghe tiếng kèn acmonica bài Hạ Trắng của Trịnh Công Sơn, tinh tế lắm, hợp tình lắm.
Thiếu
Chẳng có bộ phim nào hoàn hảo, chẳng có cuốn sách nào hoàn hảo, cũng như chẳng có tuổi thơ nào hoàn hảo. Ai cũng có lúc lầm lỗi trong quá khứ, ai cũng có lúc nhận ra mình đã bỏ qua nhiều điều, ai cũng có lúc tiếc nuối những hoài niệm xa xăm. Nhưng chính những cái không hoàn hảo ấy tô điểm góp phần tạo nên sự hoàn hảo.
Phim chuyển thể không bao giờ có thể truyền tải được hết những tình tiết, cũng như là tinh thần của tác giả. Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh là một bộ phim đẹp, buồn, ý nghĩa, tình cảm nhưng lại thiếu mất đi cái chất dí dỏm của Nguyễn Nhật Ánh, dù cũng có một số tình tiết vui vẻ. Chắc chắn là khó có ai có thể làm được điều đó, vì cái chất của Nguyễn Nhật Ánh phải đọc từng con chữ mới thấm được nét hài hước dí dỏm riêng, lên phim thì không thể.
Câu chuyện của chú Đàn và chị Vinh cũng không thể truyền tải được hết lên phim, dù rằng đây là một câu chuyện đẹp và cũng buồn. Victor Vũ đã cho câu chuyện này trở thành nét chấm phá trên một bức tranh đa sắc màu, phong phú nội dung chứ không phải tuyến chính.
Hay như chuyện cái nhà, được làm tiết chế đi với hình ảnh ngôi nhà cháy, giải thích giản đơn nhưng đủ để khán giả hiểu, lướt qua nhưng vẫn gợi lại những bi kịch, những khổ đau của mẹ con Mận. Victor thích để người xem tự suy luận, tự cảm nhận những ẩn tình phía sau của nhà Mận, không cần kể nhiều, chỉ cần kể đủ. Có thể người xem nghĩ thiếu, nhưng cũng có thể là quá đủ rồi.
Kết
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh thực sự khiến người xem choáng ngợp và bồi hồi, xúc động, ngậm ngùi, tiếc nuối về một tuổi thơ đã qua. Một bộ phim thực sự hay, thực sự xuất sắc. Như Nguyễn Nhật Án từng nói trong một truyện khác, “tôi không viết chuyện này cho trẻ con, tôi viết cho những ai từng là trẻ con”, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh không chỉ là bộ phim dành cho tuổi thơ, nó còn là bộ phim dành cho những ai đã mất đi tuổi thơ.
Bùi An
[email protected][/I][/RIGHT]
[email protected][/I][/RIGHT]
Chỉnh sửa lần cuối: